TAO YÊU MÀY THẬT ĐẤY

Đây là blog của Thúy Hoa, những bạn có thể ghé thăm cùng phản hồi thoải mái.

Bạn đang xem: Tao yêu mày thật đấy

Nhưng đừng quên ko được bất lịch lãm đấy. Frikết thúc nào bất lịch sự sẽ ảnh hưởng “ban” vĩnh viễn.

*

Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, tôi nín thsinh sống, nhìn sâu vào đôi mắt Lê cùng nói thiệt chậm, thật rõ: “Tao yêu thương mày, thật đấy!” – Ốc bươu rubi, ếch ộp, chúng ta bao gồm nghĩ về ra còn loài vật như thế nào gồm đôi mắt mở to hơn đôi mắt của Lê bây giờ không?

– Mày điên vừa thôi! – Lê hét lên cùng với tông phụ nữ cao hết sức xuất dung nhan, tay không quên nện mang đến tôi một cú thần chưởng thiệt lực.

– Tao trọn vẹn nghiêm túc mà! – Bằng giọng rất là nhẫn nhịn, tôi kiên trì phân tích và lý giải mang đến nó phát âm  

– Mày biết đấy, tao là con trai, ngươi là phụ nữ, bầy mình lại đùa cùng nhau khôn cùng thân, cthị trấn tao yêu thương mi là lẽ tất nhiên thôi, gồm gì nhưng nên ngạc nhiên đến thế?

Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh xao, chắc nó thiếu tín nhiệm rằng cái thằng ranh ma đẹp nhất trai (chuyện) hôm qua còn khoác cả tiến thưởng Noel với Tết ta gộp chung vào có tác dụng một nlỗi tôi lại rất có thể bày tỏ cùng với nó một điều ảo diệu cho vậy. Nhưng như tôi vẫn nói rồi đấy, chuyện Shop chúng tôi yêu thương nhau, xuất xắc không nhiều ra là tôi yêu thương nó sẽ, là máy hiển nhiên nlỗi thể ngày nào cũng nên có buổi sớm với chiều tối vậy.  –

Mày… mày…  

Chà, tệ thiệt, bây chừ Lê không hễ chân động tay nữa cơ mà chuyển sang trọng nói đính bắp và run nhanh chóng. Tôi khá phiền khô lòng một ít bởi vì điều đó, vì sao nhận lời yêu thích lại tạo thành phản ứng trái chiều những điều đó nhỉ? Đang băn khoăn từ bỏ hỏi bản thân, tôi vẫn thấy Lê đỏ bừng khía cạnh vùng dậy (đề xuất rất là vất vả nó bắt đầu đứng vững được bên trên song Converse thấp tẹt của nó) rồi vứt chạy thục mạng nhỏng bị ma xua đuổi sau sườn lưng. Ô giỏi, tôi tất cả nạt nạt gì nó đâu cơ chứ?  

Mang vai trung phong trạng khó hiểu ấy cả buổi, cho tới tiếng ra đùa, tôi lại một đợt tiếp nhữa rơi vào thực trạng tương tự như lúc cù quý phái Huyền (ngồi cùng bàn) nhằm nói loại điều rất là dịu dàng: 

 – Huyền này, tôi yêu bà.  – Hớ hớ, ối buôn bản nước ơi, ối ttránh ơi…  Bực mình quá!

Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đang tru tréo lên nắm làm sao nữa, chỉ biết là nó cứ đọng gắng gập cả người lại mà nồng nực hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một cơ hội sau, nước đôi mắt nước mũi đằm đìa, nó tảo quý phái tôi hào hển ko ra hơi: 

– Tôi hỏi thật chđọng, tất cả cần ông bị tôi đè nén tương đối nhiều cần tinh thần đâm ra ngốc nên không? Nếu nạm thì cứ nói thẳng ra tôi đang thương tình, chứ Việc gì phải lòng vòng đến nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi mỉm cười nhức cả ruột ra chũm này… 

– Tôi nói thiệt bà không tin à? – Tôi bình tâm đáp – Tôi yêu thương bà.   Khựng lại. Mặt Huyền đưa từ đỏ au (vừa cười cợt dứt mà) sang trọng white bệch rồi lại về hồng lập cập. Rồi giống hệt như Lê, nó bật trực tiếp dậy với chạy biến ra phía bên ngoài hiên chạy dọc đông nghịt tín đồ, ko nhằm tôi tua lại đoạn phân tích và lý giải mà lại ban nãy Lê cũng đã được nghe.  Này cu, tự sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu nhưng đuổi được nhì bà chằn lửa lớp bản thân chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại mang đến bằng hữu thuộc lĩnh hội?  

Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy cho khu vực tôi ngóng hớt, dĩ nhiên cũng cảm thấy được một phần phần đa điều kỳ lạ vừa qua. Tôi ngay thật bảo nó:  

– Tao tất cả làm những gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu thương chúng nó thôi nhưng mà.  

Bốp bốp. Tuấn khiêu vũ dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập rất mạnh tay vào vai tôi với nói, giọng trầm trồ tràn trề:  

– Ctận hưởng vượt tuyệt! Võ công này chỉ tất cả đường xuất ra nhưng không tồn tại đường tiếp thu, địch thủ phòng đỡ đằng nào cũng bị liền kề công tàn khốc. Đàn em xin bái phục đại ca!  

– Vớ vẩn! – Tôi cảu rảu – Cả mi cũng thiếu tín nhiệm là tao nói thật à? Tao đã siêu tráng lệ và trang nghiêm đây.  

– Hả?  

Khá hơn Huyền cùng Lê, Tuấn ko trố đôi mắt, ko bật mỉm cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ dại trên mặt cũng không cử đụng. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng bố mươi tám giây để lưỡi của chính nó hoàn toàn có thể rung trnghỉ ngơi lại:  

– Thế tất cả nghĩa là…  

– Là tao yêu thương bọn chúng nó, một điều hết sức ví dụ.

Xem thêm: Doraemon: Nobita Và Vũ Trụ Phiêu Lưu Ký, Doraemon Tập Dài: Nobita Và Vũ Trụ Phiêu Lưu Ký

Và ngươi nữa, tao cũng khá yêu thương mi. – Tôi mỉm cười.  

Như một cuốn phim cù lừ đừ, Tuấn sẽ đứng bất chợt tự từ… rớt xuống ghế. Tôi lại quan sát đồng hồ: lần này chỉ với sau hai mươi hai giây, nó sẽ nôn nóng nạm mang tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đân oán ánh sáng vừa nói một thôi một hồi:  

– Thằng này, ngươi gầy rồi đấy. Bị thiếu thốn ngày tiết não tuyệt là hạ mặt đường máu thế? Tao thấy ngươi hơi ban đầu bao gồm dấu hiệu hiện tượng suy nhược cỗ thần ghê trung ương…  

Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán bản thân, dõng dạc:  

– Tao đã hết sức tỉnh giấc hãng apple. Chúng ngươi là bạn bè của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng ngươi chắc? Mà làm sao tao rất có thể ko yêu bọn chúng ngươi được cơ chứ?  

Nghe sắp tới đây, Tuấn nuốt nước bọt tiến công ực rồi thở phào một chiếc. Nó vơi giọng:  

– Ừ! Thì ai chả biết. Nhưng cố gắng thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ đọng ngươi nói là yêu thương nghe cứ đọng như…  

– Gì gì là cái gì gì? Yêu thì xong khoát buộc phải là yêu thương, dễ thường tao lại quanh co như thế nào là tao không ghét ngươi đâu, như thế nào là tao cũng quý mi đấy, rồi lại còn tao ưng ý chơi cùng với mày? – Tôi gạt phắt đi. Tao cứ nói đúng mẫu tao nghĩ về, nuốm thôi.  

– Nhưng… ngươi nói nuốm lũ con gái lại đọc lầm… Mà tao là nam nhi nghe nó cũng gớm tởm nuốm như thế nào ấy!  

– Hiểu lầm á? Thế dễ thường bọn chúng mày ko yêu thương tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là các bạn làm gì nữa?  

– Không buộc phải, nhưng mà mà…  

– Chẳng cơ mà nhị gì cả. Nếu ngươi tìm được một lý do để bằng hữu ko được yêu nhau một cách bình thường, vui miệng, thân ái… thì mày test nói xem? Chứ đọng tao thì tao thấy sẽ là bạn bè, ko yêu thương nhau không thân được! Mà yêu thương thì nói là yêu thương, thừa 1-1 giản!  

– Mày…  

khi đang bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của mình, Tuấn chỉ từ biết thngơi nghỉ dài nghêu ngán. Mà cũng trên tôi nói đúng quá tuyệt vời rồi liệu có còn gì khác, nhảy chũm làm sao lại được, hà hà!  

Lê với Huyền đã trở về lớp tự cơ hội như thế nào. Chúng nó hầm hố cùng tiến bước tuy nhiên tuy vậy mang lại khu vực tôi, chắc hẳn vừa cửa hàng triệt niềm tin đang trị cho thằng ma lanh lếu lếu láo dám yêu cả nhì bà chị cùng một lúc.  

– Cu! – Lê gằn giọng. Ban nãy mày vừa nói gì cùng với tao?  

– Tao nói tao yêu mi – Tôi nói siêu khổng lồ.  

– Thế còn tôi? Ông sẽ nói gì? – Huyền lườm xéo.  

– Tôi cũng yêu bà.  

– Nlỗi nỗ lực là sao? – Cả nhị đồng tkhô giòn.  

– Là tôi yêu thương bạn bè tôi, cố thôi. – Tôi mỉm cười cợt. Đấy, mới thử biểu hiện cảm tình một chút ít đã bị xem là bất thường rồi, tại bởi vì ai cũng quen thuộc giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương thương thơm là 1 trong những điều bình thường để có thể nói đến nó từng ngày, như thế chẳng bắt buộc xuất sắc hơn sao?  

Ba anh bạn chú ý tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại cùng ngoác mồm mỉm cười. Hệt nlỗi tôi đoán thù, mồm chúng nó cũng giãn dần lịch sự hai bên, rồi từ từ, dần dần, mọi giờ mỉm cười vang lên thoải mái.  

Tại sao chúng ta không test một lượt cảm thấy sức khỏe của một lời (bày) tỏ tình (cảm) trực tiếp thắn nhỉ?