Phim Ngắn Một Con Đĩ Yêu Nghề Phần 2

“Nếu như trong tim anh vẫn trước đó chưa từng có em… Đến với em chỉ như khách hàng qua đường ghé thăm… Thì mặc dù sao em cũng vơi đi cô độc… giữa bóng đêm…”


Hắn ý thức được bản thân đang có tác dụng gì, sẽ làm cái gi và phải làm gì. Hắn làm cho những việc đó một cách thư thả và dìu dịu với nó. Nó trường đoản cú hỏi, hợp lí đấy là phiên bản năng của một thằng lũ ông khi ngủ với lũ bà. Tự tương khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không phải ai chỉ dạy.

Bạn đang xem: Phim ngắn một con đĩ yêu nghề phần 2

Đã từ lâu, nó quên cảm xúc yêu yêu mến khi bắt buộc quan hệ thân xác. Đó là biện pháp kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, nhằm lo mang đến bà nước ngoài nó cùng cả đứa con thơ đã ở quê nhà. Nó không yêu quá trình này, nhưng đó là thứ tốt nhất nó hoàn toàn có thể làm nhằm kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một trong con đĩ không yêu nghề.

Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và mến yêu của hắn tạo cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như 1 cơn mưa, làm cho tươi mát khu vườn đang thô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta cùng hôn hắn ta thật nồng cháy.

- cho em xin điếu thuốc. – Nó bảo hắn ta, cùng nó thấy hắn hơi không thể tinh được khi nghe nó biến đổi cách xưng hô.

Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và thì thầm cùng hắn. Lần trước tiên nó nói nhiều bởi thế với một thằng khách làng chơi.

“Em làm cho gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở bầu Lâm, vùng sâu vùng xa chắc chắn anh đắn đo đâu. đơn vị em còn bà nước ngoài em… và bé em. Nhỏ gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong thâm tâm em, thằng phụ thân khốn nạn của nó bị tiêu diệt rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khoản thời gian ngủ cùng với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn… lúc biết mình có bầu, em một mực giữ đứa con, vì dù gì, này cũng là 1 phần máu giết của em. Cha mẹ em mất khi em còn nhỏ, tai nạn thương tâm giao thông, bà nước ngoài nuôi em từ đó tới giờ… công ty em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em đưa ra quyết định lên sài thành kiếm sống, chứ quan yếu ở dưới kia ôm nhau mà bị tiêu diệt đói được. Lúc đầu em lên trên đây ở với cùng 1 con bé dại bạn thuộc quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Thuở đầu em ngần ngừ lắm. Giả dụ em là 1 trong con bé dại còn trinh trắng, dĩ nhiên em không làm cho đâu, tuy vậy mà… còn cái gì để mất nữa. Chúng ta em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt kia may nhưng em chạy kịp, chứ không, anh cũng không chạm chán được em đâu…”

*

Lần đồ vật 4. Nó với hắn gặp nhau. Vẫn luôn là 150 ngàn.

Lần sản phẩm công nghệ 5 nó và hắn gặp gỡ nhau. 150 ngàn.

“Anh xuất sắc nghiệp Đại học được 2 trong năm này rồi, nhưng nắm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không có bất kì ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, nước ngoài ngữ ko giỏi, lúc tới trường thì chỉ lo gặm đầu nhưng mà học, không đi làm việc ở đâu cả, cho tới khi giỏi nghiệp rồi, thay tấm bằng trên tay, new thấy là bản thân thiếu kinh nghiệm thực tiễn một phương pháp dã man. Ví như anh là chủ, anh cũng ko thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối yêu cầu bò, anh ra chạy xe cộ ôm để kiếm sinh sống qua ngày, và kiếm tiền để liên tiếp trụ lại dòng đất thành phố sài gòn này xin việc. Anh không thích về quê. Đúng là khu vực đó là quê hương anh, nhưng… anh hại cái bần hàn của nó. Và anh sợ hãi làm cha mẹ anh mất hi vọng. Mặc dù là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và tìm được việc làm cho tại đất thành phố sài gòn này. Em gọi cái xúc cảm mơ ước của fan khác đè nén lên vai mình cầm nào không???”

- Cả em với anh… chúng ta đều sống vì bạn khác, vì gia đình… Sao ta không sống cho phiên bản thân ta.

- thử hỏi, ai hoàn toàn có thể tự sống tự động muốn???.

Lần đồ vật 6… 150 ngàn.

- Em sẽ thuê nhà từng nào tiền 1 tháng?

- 700, năng lượng điện nước luôn luôn chừng 800, mà nhỏ mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.

- bên đây cũng 700, tuy vậy được dòng bao điện nước… trường hợp em không ngại thì… ừ, dọn qua trên đây ở tầm thường với anh đi. Mang lại đỡ tiền mướn nhà.

- từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, tiếng tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh chưa phải rồi đó… mặc dù có tiến bộ, cơ mà “đại du” anh cũng chưa hẳn đâu cưng… - Nó nói rồi bật cười.

- Bao vật gì mà bao, sao em lúc nào thì cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là… góp gạo thổi cơm trắng chung. Một mình anh chịu tiền công ty cũng oải quá.

- Anh tính xuất hiện rước đĩ vào trong nhà đó… xui lắm, anh không sợ àh.

- Sợ đồ vật gi mà sợ, em xem xét đi.

- Ah, tuyệt tính kiếm gái chơi chùa??? không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.

- Em nói nhảm quá.

1 tuần sau, hắn chở nó dọn thứ về ở bình thường với hắn.

*

Nó và hắn sống phổ biến với nhau vẫn hơn 2 tháng. Có những thứ cảm xúc từ từ béo lên trong tâm cả hai tuy vậy đôi bên đều ko muốn nói đến nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe cộ ôm, luôn ghi nhớ mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở cội cây thân quen thuộc. đôi lúc là hắn chở nó ra địa điểm đó, nhiều lúc hắn chở nó tới nhà của một bạn nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.

- tự nhiên bây chừ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối mang lại em luôn àh. – Nó gắp thức nạp năng lượng cho nó cùng nói, hai bạn đang ngồi bên mâm cơm trắng đạm bạc thường ngày.

Hắn đưa ánh mắt nó… ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng mà rồi lại lạng lẽ và cúi xuống nạp năng lượng cơm tiếp.

Xem thêm: Chân Đẹp Nhất Cặp Giò - Ngắm Những Cặp Giò Tiền Triệu Của Mỹ Nhân Hàn

- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.

Tối đó hắn lại chở nó tới tòa nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, tuy nhiên hắn vẫn chưa quay xe pháo về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và siêng thuốc hút, đôi mắt vẫn quan sát vào tòa nhà kia.

6h sáng… Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ như rất mệt nhọc mỏi. Đang đứng lóng ngóng tìm xe ôm thì hắn chạy lại trước phương diện nó.

- Lên xe cộ đi, anh chở về.

- Anh… anh đứng đây hóng từ buổi tối qua tới giờ đồng hồ àh. Anh rãnh vượt vậy.

Hắn lặng ngắt và chở nó về nhà…

- Hay… em đừng đi làm việc nghề này nữa được ko?

Nó trâng trâng chú ý hắn.

- ko làm dòng nghề này thì làm mẫu gì. Xuất sắc nghiệp Đại học tập như anh còn thất nghiệp, vừa học chấm dứt lớp 9 như em thì biết làm loại gì. Anh biết là đất sài gòn này đâu chỉ dễ search việc.

- Vậy thì em chớ đi làm, trong nhà đi, anh chạy xe cộ thêm ban đêm, tìm thêm tiền lo cho em.

- Anh đừng bao gồm điên. Hôm nay học đâu ra chiếc thói hero như vậy hả???

- Anh… anh không muốn em đi làm việc nữa. Anh không… không chịu đựng nổi cảm hứng em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em đọc không?

- Anh ghen… Anh làm ơn ghi nhớ dùm em, anh cùng em không là đồ vật gi của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn sinh sống đây, được không?

- bạn ở căn nhà đó là ai… Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.

- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không buộc phải quan tâm. Bỏ đi, đừng nói đến chuyện này nữa.

Hình như giữa nó với hắn có một cái gì đó ngăn cách, hầu hết ngày sau đó, nó cùng hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Vào buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn uống dỡ bữa, điện thoại cảm ứng nó reo. “Ừ, em biết rồi, em đang tới ngay.”

*

Nó giới hạn bữa, vực lên và cố gắng đồ.

- Lại là người đó tìm em?

- Ừ, thì sao?

- Em chớ đi.

- Không, ông ta là 1 người khách sộp, những lần như vậy, ông ta mang lại em 500 ngàn. Chưa tính là ông ta siêu thích em. Trở ngại lắm mới tìm được một fan khách như vậy.

- Em chớ đi.

- Không. Em đề xuất đi.

- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia gấp đôi rồi, một tuần nữa sẽ sở hữu được kết quả. Giả dụ như được nhận vào làm, anh hoàn toàn có thể lo cho tất cả em, em đến anh một tuần đi…

- Không… Em xin lỗi.

- Anh… anh thật sự… anh…

- Anh cái gì??? Anh yêu thương em đúng không? trong cả việc yêu thương em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú dấn rằng anh yêu thương một con đĩ. Điều đó hết sức kinh tởm, bản thân anh cũng khó gật đầu được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn uống được lúc đói, ko nuôi được bà nước ngoài và bé em. Yêu cầu bây giờ, em đang đi làm. Dù cho là một bé đĩ, em vẫn đề xuất làm 1 bé đĩ yêu nghề cùng có trọng trách với công việc của mình.

Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau nhì giọt nước mắt đang chực trào. Ko được khóc. Bèo nước chạm mặt nhau, đúng theo rồi tan thôi… ko được khóc. Ngươi không xứng đáng với ảnh, hình ảnh còn cả tương lai phía đằng trước và sẽ sở hữu người giỏi hơn ngươi xứng với ảnh. Không được khóc. Bi thương cười cố gắng khi nó từng nghĩ mình là một trong con đĩ không yêu nghề, nhưng từ bây giờ lại xác minh trước phương diện hắn rằng, nó là 1 trong những con đĩ yêu thương nghề.

*

- Cậu có được một thứ mà hiện giờ tôi ít gặp ở những người dân trẻ. Đó là sự việc thật thà với chân thành. Giả dụ như là một trong người khác, họ vẫn ghi trong hồ nước sơ của mình rằng đã có tác dụng ở nhiều công ty để minh chứng khả năng, mang dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi reviews cao đức tính này của cậu, vày đằng nào, lúc vào công ty, cậu cũng biến thành được huấn luyện trình độ từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng nhiều khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín đáo chữ giỏi bị sứt xóa lung tung. Về nấc lương cậu yêu thương cầu, cửa hàng chúng tôi nghĩ ko thành vấn đề. Cậu rất có thể ra về và thứ 2 tuần sau ban đầu thử việc. Giả dụ trong 2 tháng cậu không chứng minh được khả năng của chính mình thì mặc dù cho là có tình cảm tốt cùng với cậu, tôi vẫn chấp nhận cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Kính chào cậu.

Hắn bước thoát ra khỏi công ty, trong tim vui hơn lúc nào hết, ở đầu cuối thì hắn cũng đã tìm được việc tạo cho mình. Mặc dù con mặt đường phía trước đã còn những chông gai, tuy nhiên đây rất có thể coi là một mở màn tốt. Vậy là hắn rất có thể thực hiện nay được mong ước của phụ vương mẹ. Về nhà hắn sẽ call ngay cho bố mẹ báo tin. Cùng còn phải đưa tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình hoàn toàn có thể thuyết phục nó sinh hoạt lại bên mình.

Căn phòng lạng lẽ đến đáng sợ, toàn bộ mọi đồ đạc lại quay lại như thời điểm hắn sinh sống 1 mình. Nó vẫn dọn đồ vật đi. Ko 1 lời từ biệt. Hắn hotline cho nó, mà lại không liên hệ được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đó nó ko cảm thấy, dẫu vậy sao hôm nay, cũng căn nhà này, nhưng lại lại trống trải quá…

Bỗng dưng hắn để ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội lộ diện coi, hi vọng là nó có để lại mang đến hắn vài ba lời. Nhưng bên trong chỉ gồm tiền. 690 ngàn.

Có thể bạn mong muốn câu truyện này dứt theo mẫu mã nó đã ngủ với người bọn ông kia để hắn được nhận vào làm. Hay nó ra đi vày tương lai của hắn… nhưng lại câu truyện này chỉ ngừng đơn giản như sau:

- …Cuối cùng, phụ thuộc chiếc hài nhưng Hoàng tử đã chạm mặt lại Lọ lem, cố gắng là họ sống niềm hạnh phúc mãi mãi về sau trong cung điện…

- bà mẹ ơi, vậy là Hoàng tử không tồn tại chê Lọ lem công ty nghèo hả mẹ. Vậy bây giờ, tuy vậy nhà mình cũng nghèo, nhưng trong tương lai Hoàng tử cũng hoàn toàn có thể thương con đúng không nhỉ mẹ??

- Haha, đúng rồi, con gái của bà bầu sau này sẽ khá là xinh đẹp… không ai chê bé đâu, và nhỏ sẽ tìm được hoàng tử cho mình… những người dân thương nhau thật lòng, rồi sẽ tiến hành ở bên nhau thôi… - ngẫu nhiên nước đôi mắt lại rơi, nó bi thiết vì vừa cần nói dối với phụ nữ mình…1 năm sau…

Nó vẫn đứng ở gốc cây đó…

Thoáng bao gồm bóng xe đua qua, một dòng xe tay ga mắc tiền, tín đồ ngồi trên đó là hắn, dù là hóa thành tro nó cũng dấn ra, phía sau hắn là 1 cô bé trẻ, sẽ vòng tay ôm hắn.Nó nhìn hắn, hắn thấy nó… Họ chú ý nhau… Rồi hắn quay khía cạnh đi, như trước đó chưa từng quen biết, giỏi hắn sợ hãi rằng nó đang kêu tên hắn…

Tiếng nhạc của cửa hàng cafê bên đường vọng sang…

“Nếu như trong trái tim anh vẫn chưa từng có em… Đến với em chỉ như khách hàng qua mặt đường ghé thăm… Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc… giữa bóng đêm…”