Cầu gia bảy thái nguyên

Hoa cùng cờ đỏ thắm. đường nét mặt người nào cũng hân hoan rạng ngời. Cầu Bến Tượng mềm dịu uốn nhịp, mặt cầu thênh thang thỏa mức độ gió đùa. Cầu mới, mong mới! Mọi bạn náo nức lên cầu, ai ai cũng muốn đặt chân lên mặt nhựa black bóng, vịn tay lên cầu thang thơm hương thơm sơn, nhìn sông ước trong sương bảng lảng. Bóc tách khỏi dòng tín đồ háo hức, tôi dướn ánh mắt về vị trí ấy, tiếc quá, mắt tôi vướng vị khúc xung quanh của sông yêu cầu không thể nhận thấy thứ tôi yêu quý nhớ: mong Gia Bẩy.

Bạn đang xem: Cầu gia bảy thái nguyên


Khác hẳn hay ngày, bây giờ cầu Gia Bẩy thư thả soi trơn xuống mặt nước phẳng lì. Trọng trách gần chũm kỷ trĩu vai cầu nay được sẻ chia. Quý ông trai Bến Tượng vươn mình đón rước trọng trách, nhằm Gia Bẩy được sống phần nào. Phút yên bình của cầu khiến cho tôi bổi hổi nhớ, bồi hồi thương các gì vẫn trôi qua bấy lâu, sinh hoạt cây ước này.

Nếu nói đến tuổi, cầu Gia Bẩy đã gần trăm rồi. Tầm vóc của cầu, ngày kia là hùng hổ và xứng đáng tự hào. Những “bách niên giai lão” người dân thái lan Nguyên còn nhớ ước Gia Bẩy xưa bởi bê tông cốt thép nhiều năm gần 100 mét, rộng gần 4 mét, tải trọng bên dưới 10 tấn, đặt lên con mặt đường huyết mạch nối Quốc lộ 1B từ thành phố lạng sơn qua Thái Nguyên. Đầu năm 1947, theo lời kêu gọi của chủ tịch Hồ Chí Minh "Phá đến rộng, phá đến sâu, phá cho lũ Pháp không tận dụng được", tín đồ dân Thái Nguyên sẽ tự tay dỡ, phá bỏ toàn bộ công trình cơ sở công sở, con đường giao thông, mong cống, đơn vị cửa của bản thân để ủng hộ chống chiến. Và, cầu Gia Bẩy đã trở nên quân cùng dân ta phá sập. 8 năm sau, mong được dựng lên tự mố mong cũ, dáng vẻ như cũ, bao gồm vai trò quan trọng đặc biệt về quốc phòng và kinh tế; là điểm vui chơi, tán tỉnh và hẹn hò của thanh niên hai bên cầu và những khu phố lân cận.

Bà Nguyễn Thanh Thủy (69 tuổi), dân cư cũ của tiểu quần thể Gia Bẩy, khu phố Hoàng Văn Thụ (T.P Thái Nguyên) ghi nhớ như in kỷ niệm bên cây cầu. Bà kể: trong thời gian 1960, khu phố Hoàng Văn Thụ có tiểu quần thể Chiến Thắng, Gia Bẩy và quán Triều. Tiểu khu vực Gia Bẩy gồm các cư dân ở khu vực đầu cầu, phía Thành phố. Cầu ngày kia là địa điểm vui chơi, hứa hẹn hò, hóng mát của hầu hết người. Phong cảnh nơi ấy rất thanh bình, đề xuất thơ. Nước sông vào vắt, công ty nhà gánh nước sông về dùng. Bến sông cat thoai thoải, cá mương quấn quýt gắp chân người. Trên sông, những cái bè nứa, tre, luồng của ông Hùng, ông Khẩn… dài hàng nghìn mét đưa từ thượng mối cung cấp về, neo nghỉ dưới bóng cầu. Chiều chiều trẻ em bơi lội, bạn lớn tắm giặt, vui chơi vang rượu cồn khúc sông. Gần như đêm trăng sáng, gái trai hẹn ra ước ngồi chơi, ngắm trăng, hát trêu nhau: Nước sông cầu vừa trong vừa mát/Cầu Gia Bẩy lắm mèo dễ đi/ Chị (Y) đứng đấy làm cho chi/ Để cho anh (X) đi đi về về. Dạo ấy tín đồ dân hầu hết đi bộ, thỉnh thoảng có tín đồ đi xe đạp điện qua cầu. Trẻ con mang hoa ngọc lan, với ổi ra ước bán…

Tôi xuất hiện ở Tiểu quần thể Gia Bẩy. Chỗ ấy có phố Bến Than, bởi bao gồm một kho bãi rộng tập kết than, giao hàng chất đốt cho toàn Thành phố. Than tự mỏ than quan liêu Triều theo xe goòng mang lại bến. Mấy chục người đàn bà Bến Than chuyên việc xúc than, đội than xuống thuyền. Phần đa thuyền than đầy ắp thảnh thơi trôi sông về xuôi. Đàn bà Gia Bẩy nổi tiếng chịu khó và quyết đáp. Tất cả câu ca rằng: Nước sông lẫn cùng với nước ngòi/ phụ nữ Gia Bẩy chũm roi dạy chồng. Cũng từ yêu cầu vận đưa mà vị trí đây thành lập và hoạt động Hợp tác làng mạc Cờ Hồng bao gồm vài chục “tay lái” xe cộ trâu, xe ngựa. Nghề giảm cỏ nuôi trâu ngựa đem về cơm áo mang lại nhiều mái ấm gia đình nơi đây.

Người Gia Bẩy khéo tay, nấu ăn giỏi. Sáng sáng, nhị bên tuyến phố thơm nức mùi phở, hương thơm cháo kê bà Dế, xôi vò trà đường của bà Năm (toét), bánh giò ông Điền, ông Khôi Nguyên. Giờ đồng hồ rao pánh pao đê, pánh pao đê của một bạn Tàu với mùi bánh bao lan tỏa. Cửa hiệu giảm may áo xống của ông Khánh Hưng, Khánh Ký danh tiếng đến tận bây giờ.

Xem thêm:

Phút chốc, khu phố sầm uất nhộn nhịp bên cây mong thơ mộng trở nên lạnh lẽo, hoang vắng. Fan dân quang gánh đi sơ tán. Người chạy vào Phúc Trìu, bạn vào Phúc Xuân, tín đồ dạt lên Võ Nhai, Định Hóa, Đại Từ. Bọn họ được người bản địa cưu mang, mang đến ở nhờ, bày cho cách cuốc khu đất trồng khoai, sắn, gieo phân tử chè… tìm ăn. Nhịp cầu gãy gập nhức đớn, người ta gấp rút làm ước treo cách cầu Gia Bẩy một quãng (khu vực vườn cửa hoa thành phố hiện nay), điện thoại tư vấn là mong Gốc Đa, cho những người đi cỗ và xe cộ thô sơ sang trọng sông. Riêng ô tô và xe vận chuyển nặng thì đi qua ngầm Bến Tượng và phà Văn Thánh. Con phố yết hầu Thái Nguyên - tp lạng sơn vẫn thông suốt. Đến năm 1973, cầu Gia Bẩy được sửa lại, thường xuyên gánh vác trách nhiệm nặng vật nài của mình. Khó rất có thể tính không còn cây ước đã cõng từng nào lượt xe, người qua lại. Trong chiến tranh bảo đảm biên giới (1979), tương đối nhiều binh đoàn cỗ đội, đơn vị dân quân từ vệ; hàng ngàn lượt xe quân sự chiến lược chuyên chở vũ khí, hoa màu qua cầu Gia Bẩy, nhắm tới phía Bắc.

Cây cầu nhỏ tuổi bé, cũ kỹ cơ mà bền bỉ, thủy tầm thường đến thế.

Năm 1991, trên vị trí cũ, cầu Gia Bẩy được gia công mới, dài hơn, rộng hơn, vẫn mang tầm vóc giản dị, cổ hủ “ăn vững chắc mặc bền”. Bạn xe qua cầu ngày càng đông, đầu cầu bên thành phố nhiều thời điểm tắc nghẽn, tín đồ dồn cùng bề mặt cầu mỏng mảnh manh. Mà lại cây mong kiên trung vẫn gồng mình chịu đựng.

Dường như có mối quan hệ kỳ lạ nào đấy giữa cây mong và con bạn nơi đây. Cầu bền bỉ hàng núm kỷ, tận mắt chứng kiến bao đau khổ, niềm vui của nhỏ người. Fan quyết tử giữ cầu, sống cần mẫn chịu cạnh tranh như cầu. Trong mọi cá nhân phảng phất bóng dáng cầu cùng cây cầu mang trung khu hồn tín đồ Gia Bẩy. Khi chân tôi bỏ lên trên mặt cầu, từng bước đi của tôi như ngân lên một câu chuyện. Cầu, bệnh nhân lịch sử vẻ vang bắc qua 2 vậy kỷ; cầu, đi qua chiến tranh cùng hòa bình; cầu, vượt khứ thảo thơm và niềm từ bỏ hào ngấm ngầm của người Gia Bẩy; cầu, dường như có linh hồn.

Rồi mai đây, bắc qua cái sông này, khu vực Thành phố Thái Nguyên bao gồm đến 7 cây ước cứng, không hề cảnh “con độc” như Gia Bẩy ngày nào. Mỗi cây cầu sẽ được chăm chút mang một dáng vẻ, ngôn ngữ diễn đạt của kiến trúc hiện đại. Cầu Gia Bẩy đã thăng quan tiến chức “cụ” ở những phương diện. Nhưng với tôi, Gia Bẩy vẫn chính là cây ước thương yêu, gần cận nhất cùng đẹp nhất.

Nằm thong thả bên cầu, hẳn 15 chiến sĩ tự vệ khu phố Hoàng Văn Thụ quan yếu không mỉm cười chấp thuận ngắm tp dần trở đề nghị duyên dáng. Cây mong các các bạn đã dùng dòng máu thanh xuân bảo đảm an toàn năm xưa vẫn ngày ngày đỡ những cẳng bàn chân nối hai bờ yêu đương nhớ.