Bầu trời đêm giáng sinh

Nói mang đến Giáng Sinh là tín đồ ta nghĩ cho quà tặng và niềm vui. Chưa tồn tại lễ nào đón mừng một cách kếch xù trên toàn thế giới như thời điểm dịp lễ Giáng Sinh. Giáng Sinh nơi đô thị xa hoa, long lanh với trăm nghìn hoa đèn rực rỡ, cũng có thể có Giáng Sinh chỗ xa xôi hẻo lánh âm thầm lặng lẽ với bão tuyết ngập trời, cũng có thể có Giáng Sinh chỗ thôn xóm bần cùng với ánh đèn leo lét của một thân phận hẩm hiu. Noel cũng lóe lên một ánh đèn nhỏ từ phần nhiều trại tù túng với lời mong nguyện một chút tự do và niềm hy vọng. Hay rất nhiều ước mơ an yên của đám trẻ mồ côi đang lang thang trên đầu đường góc phố. Giáng Sinh không chỉ là có vui, hay đón chào ngày Chúa thành lập và hoạt động để cứu vớt rỗi nhân loại, cơ mà Giáng Sinh còn mang về cho nhiều người dân những kỷ niệm khó khăn quên trong cuộc sống thăng trầm của đời thường cơm áo.

Bạn đang xem: Bầu trời đêm giáng sinh

Giáng Sinh trong năm này tôi không đi lễ, không đãi tiệc nửa đêm, chỉ ở nhà phát âm truyện cũ của Arthur Andersen về cô nhỏ xíu bán diêm. Phần nhiều ngày như vậy thường làm cho lòng tôi chùng xuống với khá nhiều nỗi bi lụy vô cớ. độc nhất vô nhị là tối nay, tôi cảm thấy lẻ loi như vẫn lạnh cóng bên trên một góc phố nào kia của xứ sở xa lạ. Hiện giờ tôi đề xuất một ánh lửa bùng cháy, một hơi ấm từ chiếc lò sưởi nhằm đốt tan phần nhiều nỗi đau đột đến. Tôi gồm một kỷ niệm khó khăn quên đã với theo từ ngày đứa đàn bà tôi lên tám tuổi. Thời hạn thấm thoát đang mười năm qua, tôi đang hóa thân thành người họa sỹ miệt mài vẽ những bức ảnh vân cẩu với người tình giữ Nguyễn trong màu sắc buồn âm thầm lặng lẽ và vô vọng. Tôi đã có lần chợt khẽ buông tay, vẫn đánh rơi trăm ngàn mảnh vỡ cuộc sống không mến tiếc. Tôi cũng hiểu, tia nắng Thiên Thần chỉ xuất hiện thêm một lần không lúc nào trở lại và khung trời vẫn màu đen chìm thân mắt người. Tôi yêu thương cô bé bán diêm bên ánh lửa nhỏ tuổi nhoi đã bị tiêu diệt giữa trời đêm băng giá. Tôi phong phú ngụp lặn vào vô thường xuyên ảo tưởng. Tôi quên mất những cái que diêm của cô bé cố lóe lên một chút ít sáng để soi niềm cầu mơ bé dại nhoi trong đêm giá lạnh, nhưng rồi họp diêm cũng cháy rụi, tung tóe xung quanh đường. Còn tôi thì đốt cuộc sống theo mon năm nhằm hứng đầy phần đông giọt lệ đổ xuống khu vực niềm nhức bấu chặt. Đêm nay, tôi không ngóng tin mừng Thiên Chúa, cũng chẳng phải lời nguyện cầu ban ơn. Tôi chỉ cần tiếng điện thoại thông minh của nhỏ tôi từ đái Bang xa hotline đến. Đã mười năm rồi tôi ước ao nghe lại ngôn ngữ thơ ngây của nhỏ trong lời chúc mừng Giáng Sinh…Daddy..Daddy…Merry Christmas… Merry Christmas.. Vâng, chỉ đơn giản và dễ dàng thế thôi, chỉ ngần ấy ngữ điệu tôi vẫn thấy lại khung trời đầy trăng sao màu nhiệm, tôi đang trở về một góc trời kỷ niệm của cha con shop chúng tôi trong phần nhiều tháng thời trước cũ. Mười năm kia tôi từ giã thiên thần bé nhỏ dại của tôi để ra đi vì hạnh phúc mái ấm gia đình đổ vỡ. Buổi ăn tối cuối cùng của tôi với đứa phụ nữ trên cái bàn thân quen thuộc đang trở thành nhạt nhẽo, chỉ gồm nước mắt lưng tròng với thức nạp năng lượng nguội lạnh của tối Giáng Sinh. Tôi ra đi giữa tối tuyết rơi không một vì sao còn lại trên bầu trời. Ánh đèn trước cửa ngõ sân đơn vị như mờ đi, cảnh vật dụng thinh lặng đến thê lương đã làm dài theo bước chân tôi ra đi trong âm thầm lặng. Bàn tay bé nhỏ dại của đứa con thân yêu vẫn bấu chặt tay tôi, như cố giữ lại chút ấm cúng của người cha đã có tác dụng lòng tôi quặn thắt.

Thế mà, từ bây giờ đã mười năm trôi qua, noel vẫn trở về số đông đặn, tôi vẫn yêu đương nhớ những ngón tay nhặt khoan bên trên phím đàn đau đớn của dòng dương cầm, tôi vẫn thấy ánh nhìn Thiên Thần bé nhỏ tuổi của nhỏ tôi ướt đầm mọi giọt lệ trong tích tắc chia tay với người phụ thân yêu quý. Tôi nhớ, tối đó tiếng chuông nhà thờ không vọng xa từ ngoại ô thành phố. Không tính trời tuyết rơi, cái lò sưởi bên cạnh đó không còn đủ ấm cho mái mái ấm gia đình sắp đề xuất tan vỡ. Hai ba con tôi ngồi kề bên nhau chỉ gồm nước mắt và tiếng thở dài. Đêm như mong muốn tan theo giá chỉ lạnh bên ngoài khung cửa sổ, nhỏ tôi lặng lẽ ngồi trước dòng dương cố với mười ngón tay khổ sở lướt nhẹ. Một giọng nói nghẹn ngào. Con khuyến mãi ngay bố… Từng cung bậc thanh thanh ngân lên, đều xót xa tự tim tôi cũng ùa vỡ đa số đớn đau. Bản nhạc tối nay không phải là bài bác ‘Đêm Thánh Vô Cùng’ mà ‘Sadness of Christmas’ ai oán ảo não. Mười ngón tay mềm mại và mượt mà của bé tôi như đã trải rộng lớn một thứ âm thanh run rẩy, như suy sụp, tựa như các mũi kim đâm nhói vào tim tôi. Tiếng bầy như kể, như mếu máo cho nỗi đau khổ của một đứa bé xíu không nhà mặt góc mặt đường ngập đầy băng tuyết, đang nên vòng tay ôm của ba mẹ…Đêm đó, giờ dương thế đã loãng xa trong đêm tối, tôi cũng phân chia tay tín đồ con thương yêu để ra đi và bỏ lại sau sống lưng một người bầy bà ko chút nghĩa tình.

Mười năm trôi qua nhanh, tối nay vào gian phòng vắng lạnh, Giáng Sinh sẽ trở về như cố tình gõ cửa. Vài ánh đèn màu từ quán ăn xóm chiếu sang, chạng vạng trước hiên bên như tất cả màu bi tráng của ngày đông băng giá. Tôi quan sát quanh thở phào mỏi nản rồi đưa ánh mắt lên bầu trời, chẳng bao gồm vì sao như thế nào soi sáng, mặt kia con đường chuông nhà thời thánh không vang dội như đông đảo năm. Bao mong mơ ân sủng trường đoản cú tay Chúa cũng chảy dài theo phần nhiều nếp nhăn bên trên vầng trán tôi cằn cỗi. Phía bên trong nhà ánh đèn sáng bạch lạp vẫn lụn dần dần trong dòng bình nhỏ, bài bác thánh ca năm nay không còn màu nhiệm ngân lên trong thâm tâm tôi thánh thót. Tôi cúi đầu để nghe mình đang thở và hiểu đúng bản chất bàn tay chai cứng của tôi lúc này không xua xua đuổi nỗi một năm dài hụt hẫng.

Thời gian qua cấp tốc quá, vẫn mười năm rồi còn gì, tôi chưa xuất hiện lần ngồi bên cạnh Thiên thần bé dại bé của tớ trong tối Giáng Sinh, để bố con thuộc đọc kinh nguyện cầu xin một ngày bình an cho cuộc sống. đôi lúc tôi nghĩ, giả dụ là Thiên Chúa tôi sẽ ban các Hồng Phúc mang đến với toàn bộ mọi fan mà ko cần đk để chủng loại người giảm sút những khổ đau. Đêm ni chuông thánh địa không vọng lại trong khu phố nghèo của tớ cư ngụ. Tôi châm điếu thuốc, hớp một ngụm rượu rồi lảo hòn đảo những dòng music mơ hồ từ trong máu quản.

Đêm thánh vô cùng khoảng thời gian ngắn tưng bừng. Đất cùng với trời xe cộ chữ đông; Đêm ni Chúa nhỏ thần thánh tôn thờ. Canh khuya lễ giáng sinh trong vùng hang lừa, ơn châu báu không bờ bến, biết search kiếm của bỏ ra đến. Ôi Chúa Thiên Đàng cam quí cơ hàn, nhấp chén phiền vương vãi phong trần. Than ôi Chúa thương tín đồ đến quên mình: bỏ vô chốn quê nhà thời gian sanh thành. Ai si mê sống trong lạc thú. Hãy nhớ là Chúa đang đền bù. Tinh tú bên trên trời. Giang san trên đời với Thánh Thần mau kết lời, cao rao Hóa Công vẫn khéo an bài. Sai bé hiến thân mong muốn cứu nhân loại. Hang cừu máng rêu trợ thời trú tứ bề tuyết sương mịt mù…..”(Bài hát của kỹ năng người Áo Franz Xaver Grubert 1787-1863)

Tôi chấm dứt câu hát sau cùng nhuốm đầy nước mắt và sau đó bên cạnh đó tôi cũng nghe có giọng nói thân quen từ một khu vực rất xa của vị Linh Mục cất lời rao giảng:

“……Những người nghèo nghĩ rằng, chúng ta sẽ đạt được hạnh phúc khi trở đề nghị giàu có. Những người dân giàu lại nghĩ về rằng bọn họ sẽ niềm hạnh phúc khi không còn bệnh tật. Đứng núi này trông núi nọ. Đó là bệnh lý chung của phần nhiều người, bọn họ không cảm thấy hạnh phúc vì bọn họ không chấp nhận với hiện tại của bọn chúng ta. Chúa Giêsu mang lại để đem về cho con người niềm hạnh phúc và hạnh phúc ngay từ bên trên cõi đời này. Tất nhiên hạnh phúc không tức là không có đau khổ. Rộng ai hết, Chúa Giêsu đã làm qua tương đối nhiều đau khổ. Ngài bị chống đối, bị lắc đầu và sau cuối bị treo trên thập giá. Mặc dù vậy ngài hẳn phải là 1 trong con người hạnh phúc thực sự mới hoàn toàn có thể tuyên bố: “Phúc cho phần đa ai có ý thức nghèo khó…phúc cho mọi ai bách sợ hãi “Cho dẫu gồm đau khổ, nhưng cuộc sống thường ngày vẫn có ý nghĩa và nên sống là nhờ ý thức của con bạn vào tình yêu Thiên Chúa. Giêsu mời hotline ta sống và hưởng niềm hạnh phúc trong từng phút giây lúc này mà ta đang xuất hiện được. Vì thiết yếu trong hiện tại ấy Thiên Chúa mang đến với ta nhằm trao ban trọn vẹn tình yêu thương của Ngài.

Đó là bài giảng của cha Ng. P. An mười năm về trước, hôm nay đang vọng về bao bọc tôi. Tôi xa thân phụ cũng đang hơn mười năm, nhưng bài xích giảng tối Giáng Sinh ngày xưa vẫn còn sánh đặc trong tôi, như các chiếc lá trạng nguyên red color thắm, đang xum xuê cành lá mặt nhà tôi của đêm Giáng Sinh đầy băng tuyết. Cha Ng. Ph. An là người bạn của tôi trước lúc ông phát triển thành Linh Mục. Tuy nhiên tuổi đời phụ vương kém hơn tôi, nhưng trong trái tim tôi lúc nào thì cũng quý thích Cha, cha đã đến tôi một quãng thời gian vui ai oán nhiều kỷ niệm. Tôi nhớ gồm lần phụ vương nói: “Khi lòng hiền hậu và lòng ngọt ngào của Thiên Chúa được biểu lộ….Ngài sẽ hỗ trợ rỗi chúng ta “ Lòng thánh thiện của Chúa tràn ngập như nước vỡ bờ, sẽ mang tình ngọt ngào đến với mọi người và khiến cho mọi bạn biết yêu thương những hơn” lưu giữ lời cha giảng đột nhiên nước đôi mắt tôi lăn tròn trên má, tôi lẹo hai tay nhìn lên bàn thờ rỉ tai lời đau xót: Chúa ơi! lý do Chúa ban cho nhỏ người bọn bà không tồn tại chút nghĩa tình, ko từ tâm, ko yêu thương, không độ lượng. Tại sao tình ngọt ngào của Chúa không ngập lụt cả thung lũng ác trung ương của người đàn bà, mà Chúa vẫn bắt con đề nghị chôn vùi hơn hai mươi năm vô lý để biến cuộc sống con biến đổi mây khói. Tôi lẩm bẩm một lần nữa câu ‘The humanity of God comes khổng lồ humanize us? của phụ thân đọc trong gớm sách. Tôi vấn đáp thật nhanh. Tôi không tin……rồi lặng lẽ úp mặt lên bàn.

Thế rồi, Giáng Sinh năm nay vẫn có những món vàng tặng, những bữa tiệc cũng được bày ra để phấn kích bè bạn, rất nhiều lời chúc giỏi đẹp vẫn cần nói nhằm đẹp lòng nhân thế. Chỉ bao gồm chiếc vớ red color trên lò sưởi vẫn trống trống rỗng vì bé tôi không có ở đây cho nên vì thế ông Santa Clause không ghé lại. Cô bé bỏng Thiên Thần của tôi trong năm này đã lên 19, ban đầu biết làm bạn lớn. Tôi hi vọng đêm nay nhỏ tôi sẽ hotline về, đã nói cùng với tôi lời an ủi nhỏ để căn nhà không biến thành buồn tênh quá thãi. Bé tôi vẫn đánh lại bài bác Thánh ca bi hùng năm nọ mà từ khóa lâu tôi vẫn tồn tại giữ lại mặt bờ hồ ký ức. Tôi vẫn hỏi lại phụ vương Ng. P An trong bài giảng năm xưa. “This is a mystery that fascinates me!” tất cả đúng vậy nên không. Ơn cứu vớt rỗi tất cả đến với tôi không! Giáng sinh vào năm nào tôi vẫn đơn độc buồn bã. Đối cùng với tôi những hy vọng đời thường xuyên như mù xa vô tận, hạt những vết bụi Thiên Đường không rớt thân bàn tay của các kẻ ảm đạm khổ như tôi. đàn bà tôi theo tháng ngày to nhanh, tóc tôi tưng năm càng bạc đãi dần, rụng đầy chăn gối, hoàn cảnh cuộc đời thì thay đổi chóng mặt. Tôi chẳng liệu có còn gì khác giữ lại ngoài ra kỷ niệm lưu giữ thương con và thành phố không còn xa lạ cho tôi đông đảo ngày cơm trắng áo. Tôi hiểu, các sự trên cõi đời này rồi cũng qua đi, nước mắt vẫn khô, thú vui phải tắt với tình đời bạc nghĩa đó cũng phủ tủ theo lớp lớp bụi thời gian, nhưng sao vẫn thấy buồn. Thỉnh thoảng nghĩ lại, giá đưa ra những ngày tháng xưa cũ, người bọn bà kia phát âm qua câu chuyện cổ tích của người Nhật phiên bản về hạnh phúc gia đình để suy gẫm bản thân mình, thì chắc cuộc đời Bố bé tôi đâu phải chỉ có phần nhiều ngày tháng phân tách xa, nỗi bi thảm phiền đâu theo tôi từng giờ trong cuộc sống. Đêm nay noel trở về, thương nhớ con, suy nghĩ lại chuyện xưa, tôi muốn share với mọi tín đồ một câu chuyện buồn cổ tích và bài Thánh khiếp ngắm đêm Chúa ngự.

Xem thêm: Tranh Truyện Chiếc Áo Mùa Xuân, Truyện: Chiếc Áo Mùa Xuân

… « Ngày xưa, có một song vợ ck sống siêu hạnh phúc kề bên một đứa phụ nữ nhỏ. Người chồng là một hiệp sĩ samourai, tuy nhiên anh chỉ sống từ tốn trong một khu vườn nhỏ ở đồng quê. Người vợ là 1 trong người trầm lặng mang đến độ nhút nhát. Chị không bao giờ muốn thoát khỏi nhà.

Một hôm, nhân dịp lễ đăng quang của Nhật Hoàng, với bốn cách là 1 trong những hiệp sĩ, người ông xã cảm thấy có bổn phận phải về kinh kì để bái lạy quân vương. Sau khi đã làm xong xuôi nghĩa vụ của một hiệp sĩ, anh ghé ra chợ download quà cho vợ con. Riêng cho tất cả những người vợ, anh mua một tấm gương soi mặt bằng bạc…

Ðón dìm món quà, người bọn bà bỡ ngỡ vô cùng, chị chưa bao giờ trông thấy một lớp gương, chị chưa một lần nhìn thấy mặt mình. Vị đó, vừa thấy được mặt bản thân trong gương, người vk mới ngạc nhiên hỏi chồng: “Người bọn bà này là ai?”. Người đàn ông mỉm cười cợt đáp: “Mình ko đoán được kia là khuôn mặt kiều diễm của chính bản thân mình sao?”.

Một thời hạn sau, người đàn bà lâm dịch nặng. Trước khi chết, bà di động đứa phụ nữ và nói nhỏ: “Mẹ không hề sống xung quanh đất này nữa. Sáng sủa chiều, nhỏ hãy nhìn vào tấm gương này và sẽ thấy mẹ”.

Sau lúc người mẹ qua đời, mau chóng tối, thời gian nào đứa đàn bà ngây ngô cũng nhìn vào tấm gương và rỉ tai với thiết yếu hình ảnh của nó. Nó rỉ tai với hình vào tấm gương như với chính chị em nó.

Ngày kia, phát hiện đứa phụ nữ đang thì thầm với chính mình nó trong tấm gương, người phụ thân tra hỏi, đứa con gái mới trả lời: “Ba nhìn kìa, chị em con không tồn tại vẻ mệt mỏi và xanh tươi như lúc bị bệnh. Người mẹ lúc nào thì cũng trẻ với cũng mỉm cười với con”.

Nghe thế, người lũ ông không chũm nổi nước mắt, nhưng không thích cho nó biết sự thật, ông nói cùng với nó: “Nếu nhỏ nhìn vào gương nhằm thấy bà bầu con, thì tía cũng chú ý vào con để thấy chị em con”.

Tha nhân đó là tấm gương bội nghịch chiếu gương mặt của chúng ta. Khi bọn họ lạc quan, khi bọn họ vui tươi, khi chúng ta yêu đời, khi bọn họ hòa nhã chúng ta sẽ phân biệt nét đó trên khuôn mặt của những người xung quanh. Trái lại, khi họ cau có, khi họ giận dữ, khi họ buồn phiền, khi họ thất vọng, bọn họ cũng đã thấy được hầu hết nét ấy trên gương mặt của bạn khác…

Tha nhân cũng đó là hình hình ảnh của Thiên Chúa. Trường hợp đứa con có thể nhìn thấy gương mặt khỏe mạnh, vui vẻ của người chị em trong tấm gương, nếu người phụ thân nhìn thấy hình ảnh của người vk trong đứa con, thì với ánh nhìn của tin yêu chúng ta cũng rất có thể nhìn thấy khuôn mặt Tình yêu thương của Thiên Chúa trong hầu như người.

Có Thiên Chúa trong ánh mắt, thấy được Thiên Chúa trong số đông người, bọn họ sẽ thấy rằng đời có ý nghĩa, tha nhân không hẳn là hỏa ngục đang xa lánh…

Chúng ta hãy nhìn vào tấm gương của tha nhân với niềm vui của trẻ em thơ để luôn luôn luôn phân biệt được bộ mặt Tình yêu của Thiên Chúa trong gần như người.

(Theo sách lẽ sống)

Tôi đề cập miên man như lão già thiên cổ, tôi run run như mồm lưỡi không còn. Giá mà lại người lũ bà năm xưa của tôi, biết nhìn chiếu qua tấm gương trước mặt mình thì cuộc sống thường ngày sẽ hạnh phúc, chắc chắn biết bao. Nếu ai ai cũng nhìn thấy tha nhân đó là mình thì tình yêu đâu bao gồm tháng ngày phân tách cách. Nếu ai ai cũng hiểu được, cuộc đời chỉ là quãng mặt đường quá ngắn, đời bạn là xứ sở phù du, cứ cúi phương diện cho thời hạn trôi qua, biết đâu còn chút thú vui giữ lại. Càng để ý đến càng thở lâu năm mỏi nản, Tôi vẫn nên chờ phone cùng đọc lời kinh mong cho cô con gái yêu của tớ được hầu hết sự an ninh trong cuộc sống.

Tiếng chuông thánh địa từ xa bỗng dưng vọng lại, đồng hồ vừa điểm nửa đêm, tiếng điện thoại thông minh reo lên, vị trí kia đầu dây bao gồm tiếng nói con tôi ngọt lịm. Bỗng nhiên tôi nắm bắt được niềm sung sướng trong tối Giáng Sinh. Tôi vui vẻ nhận một que diêm từ đàn bà tôi gởi đến, mặc dù rất bé dại nhưng cũng đầy đủ sưởi ấm lòng tôi nơi tp buồn chỉ có mưa với tuyết. Tôi vẫn đốt sáng que diêm tối nay để xem thấy Thiên Chúa trong góc nhìn mọi người, tôi vẫn nói cho con tôi biết là ba đã nhặt được các cái lá trạng nguyên red color thắm của cô bé nhỏ bán diêm trên đường phố trong tối Giáng Sinh giá buốt giá. Ba cũng tìm thấy được trong mẫu vớ đỏ có không ít quà của con gái yêu quý tía gửi cho. Cha là cậu bé nhỏ Ni-Kô-La ở thị trấn Lycia Thổ Nhĩ Kỳ những hy vọng. Đồng thời cha cũng nghe được lời phụ vương Ng .Ph..An rao giảng sinh sống Thánh Đường Our Lady Star đêm Giáng Sinh của mười năm trước