Thời Thơ Ấu Của Macxim Gorki

If we are peaceful, if we are happy, we can smile, & everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Bạn đang xem: Thời thơ ấu của macxim gorki

Thích tuyệt nhất Hạnh


*

*
Xem hướng dẫn
Link download:
*
ePub
*
Mobi/PRC A4A5A6 - xem tin tức ebook
ần cửa ngõ sổ, trong một gian chống chật thon thả tranh tối tranh sáng, cha tôi mặc áo xống trắng toát vị trí sàn. Thân hình bố tôi nhiều năm lạ thường, ngón chân xòe ra nom siêu kỳ quái; hai bàn tay nữ tính đặt lặng trên ngực, tuy thế ngón tay thì teo quắp. Nhị đồng xu đen tròn bằng đồng bao bọc kín cặp mắt vui tươi của bố tôi: khuôn khía cạnh vẫn hiền khô nay buổi tối sầm lại. Nhị hàm răng nhe ra làm cho tôi sợ hãi hãi. Bà mẹ tôi mặc mẫu váy đỏ, loại áo hở ngực, quỳ bên cạnh và lấy loại lược đen, mà lại tôi vẫn thích dùng để làm cứa vỏ dưa hấu, chải mái tóc nhiều năm và thướt tha của cha tôi từ bỏ phía trán ra sau gáy. Chị em tôi nói liên tục, giọng trầm trầm khàn khàn. Cặp đôi mắt xám của bà bầu tôi sưng húp và như tan ra thành phần đông giọt nước mắt khủng chảy ròng ròng. Bà tôi giữ rước tay tôi. Bà tôi người béo phệ có chiếc đầu lớn, cặp mắt vô cùng to và mẫu mũi xôm xốp nom rất bi lụy cười; bà tôi khoác toàn đồ black trông duyên dáng đến hay. Bà tôi cũng khóc, giờ khóc nức nở kỳ lạ lùng, trầm bổng hình như hòa theo đầy đủ lời thở than của bà mẹ tôi. Toàn thân run run, bà tôi kéo tôi và đẩy lại ngay gần chỗ cha tôi. Tuy vậy tôi cưỡng lại và nấp sau lưng bà; tôi vừa lúng túng vừa lúng túng. Chưa khi nào tôi trông thấy bạn lớn khóc với tôi không vấn đề gì hiểu được mọi lời bà tôi đề cập đi kể lại:
-Cháu từ biệt ba cháu đi, không lúc nào cháu được thấy cha cháu nữa đâu, tội nghiệp, ba cháu chết sớm quá, chưa phải lúc... Tôi bị nhỏ xíu nặng, vừa mới dậy. Trong những khi tôi ốm
-bố tôi nô nghịch với tôi hết sức vui vẻ, sau đó bỗng nhiên ba tôi trở thành đâu mất, cùng bà ngoại tôi, con tín đồ kỳ lạ ấy, đã sửa chữa bố tôi.
-Bà đi từ bỏ đâu đến thế?
-Tôi hỏi bà tôi. Bà đáp:
-Từ phía trên, trường đoản cú Nijni đến.
Bà không đi bộ, cơ mà đi tàu thủy đến! bạn ta không thể đi dạo trên khía cạnh nước được, ông mãnh ạ! Câu vấn đáp đó thật là bi lụy cười và khó khăn hiểu. Ngơi nghỉ trên bên này chỉ có mấy fan Ba-tư rậm râu cùng tóc nhuộm; còn ở dưới hầm bên thì tất cả một ông lão da vàng tín đồ Kanmưc làm nghề phân phối da cừu. Trường đoản cú trên rất có thể cưỡi tay vịn cầu thang trượt xuống, hoặc nếu có ngã thì lộn nhào ở cầu thang,
-điều kia tôi biết hết sức rõ. Dẫu vậy sao lại sở hữu chuyện đi trên mặt nước kia chứ? toàn bộ câu chuyện của bà tôi phần đa vô lý, đa số lầm lẫn một bí quyết ngộ nghĩnh.
-bà tôi vừa nói vừa cười. Giờ bà tôi nói hết sức dịu dàng, vui vẻ và trầm bổng. Ngay lập tức từ ngày trước tiên tôi vẫn thân cùng với bà tôi, với ngay hôm nay tôi có muốn bà tôi mau mau chuyển tôi bong khỏi căn chống này. Tiếng khóc than với kêu gào của mẹ tôi làm tôi nôn nao với gây cho tôi một xúc cảm lo âu mới. Lần đầu tiên tôi trông thấy chị em tôi như thế. Chị em tôi vốn cực kỳ nghiêm nghị, ít nói, người sạch sẽ, nhỏ gọn và to phệ như một con ngựa, chị em tôi tất cả thân hình rắn cứng cáp và đôi cánh tay khôn cùng khỏe. Vắt mà hiện nay không gọi sao mọi người chị em tôi rất nhiều sưng phồng lên nom đến nặng nề coi, đầu tóc rối bù, xống áo tơi tả. Mớ tóc hay vẫn vấn gọn gàng trên đầu như một cái mũ mập vàng óng thì ni xổ xuống một mặt vai trần, xõa xuống mặt, còn nửa kia tết thành bím thì cứ dịp la thời điểm lắc đụng vào khuôn mặt ngủ say của bố tôi. Tôi đứng trong phòng sẽ lâu, nhưng mẹ tôi không còn nhìn tôi; với vẫn vừa chải đầu cho bố tôi vừa khóc nhè nức nở. Mấy fan mujich mặc toàn đồ đen và một tên công an ló nguồn vào cửa phòng. Tên cảnh sát quát tháo, giọng giận dữ:
-Thu dọn cấp tốc lên! loại khăn san màu black che hành lang cửa số phồng lên như một cánh buồm. Tôi đột nhiên nhớ tới một hôm bố tôi dẫn tôi đi bơi thuyền buồm. Bỗng dưng một tiếng sấm nổ vang. Tía tôi cười, kẹp chặt tôi vào nhị đầu gối và kêu:
-Không sao cả, chớ sợ, Luc ạ! Đột nhiên bà mẹ tôi nặng nề hà đứng lên, rồi lại khuỵu xuống, vấp ngã vật ra; tóc xõa tung ra cả sàn. Khuôn khía cạnh trắng trẻo, mờ lệ tái xanh đi và cũng nhe răng ra như tía tôi, chị em tôi nói, giọng ghê sợ:
-Bà bé thân mến, chớ sợ, cứ để mặc bọn chúng tôi, bà bé hãy đi đi, Lạy Chúa tôi! chưa hẳn dịch tả đâu, con cháu nó sắp tới ở cữ đấy. Xin bà nhỏ hãy làm phúc làm cho đức cho! Tôi nấp sau đó 1 góc tối, sau cái cỗ ván và nhìn bà bầu tôi lăn lộn bên trên sàn rên siết với nghiến răng ken két. Bà tôi lê vòng quanh, cất giọng êm ả dịu dàng và phấn chấn nói:
-Nhân danh phụ vương và Con! Variusa bé hãy cố chăm chỉ một tí!... Lạy Đức người mẹ Rất Thánh bảo vệ chúng con...
Tôi sợ quá. Mẹ tôi cùng bà tôi bò lê trên sàn ngay kề bên bố tôi, va cả vào người ba tôi cùng rên rỉ, gào thét, còn ba tôi vẫn nằm lặng không động đậy và dường như đang mỉm cười gằn. Cảnh lồng lộn trên sàn ấy Tức Alêcxây, giải pháp gọi tắt thân mật. Tức Vacvara, bí quyết gọi thân mật. Kéo dài khá lâu. Mấy lần bà bầu tôi gượng gập đứng dậy, tuy thế lại té quỵ xuống. Bà tôi lăn thoát ra khỏi phòng giống hệt như một trái bóng khủng màu black và mềm nhũn. Kế tiếp đột nhiên trong trơn tối tất cả tiếng trẻ em khóc thét lên.

Xem thêm: Khách Sạn Hotel Del Luna Full 16/16 Vietsub + Thuyết Minh, Phim Khách Sạn Del Luna Vietsub, Thuyết Minh


-Con trai rồi! cùng bà châm một ngọn nến. Tiếp đến chắc tôi ngủ thiếp đi ở góc nhà nên ko nhớ gì nữa. Tuyệt vời thứ nhì còn lưu lại trong đầu óc tôi là 1 trong ngày mưa, trên một góc nghĩa trang hoang vắng. Tôi đứng tại một gò đất trơn, bẩn nháp và chú ý xuống cái huyệt trong đó người ta vừa hạ hòm bố tôi xuống. Dưới đáy huyệt có nhiều nước và tất cả cả ếch nhái nữa; hai con đã trèo lên được cái nắp săng màu vàng. Đứng bên cạnh huyệt có tôi, bà tôi, tên công an quần áo ướt sũng với hai bạn mujich vẻ mặt bực tức, tay cố xẻng. Phần nhiều hạt mưa ấm và nhỏ nhặt như số đông hạt thủy tinh bé dại rắc lên toàn bộ mọi người.
-Tên công an vừa ra lệnh vừa bỏ đi. Bà tôi khóc òa lên, cất mặt vào trong 1 góc khăn vuông. Hai tín đồ mujich gò sống lưng trên mẫu xẻng ban đầu vội vã hất đất vào huyệt, nước bên dưới huyệt kêu lõm bõm. Hai bé nhái nhảy khỏi nắp hòm và lao lên thành huyệt, nhưng gần như hòn đất lại gạt chúng bổ xuống bên dưới đáy.
-Đi thôi, Liônáa,
-bà tôi vừa nói vừa cố gắng lấy vai tôi. Tôi vùng thoát khỏi tay bà và không thích rời khỏi chỗ đây.
-Lạy Chúa, rõ thiệt là...
-Bà tôi rền rĩ, thiếu hiểu biết nói với tôi xuất xắc với Chúa. Bà tôi đứng tĩnh mịch rất lâu, đầu cúi gằm. Huyệt vẫn đầy đất, song bà tôi vẫn còn đấy đứng đó. Hai fan mujich lấy xẻng đập thình thình vào phương diện đất. Một luồng gió thổi tới xua tan cùng cuốn mưa đi. Bà tôi cầm tay tôi với dẫn tôi cho ngôi thánh địa ở phía xa giữa vô số thánh giá đen sẫm.