NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ THẦY CÔ

Ngày 20/11 là ngày công ty giáo Việt Nam, là ngày để những người dân đã, sẽ là học tập trò gửi đầy đủ lời cảm ơn cùng tri ân độc nhất vô nhị tới người thầy, người cô của mình.

Bạn đang xem: Những câu chuyện về thầy cô

Trong thời điểm dịp lễ đáng lưu giữ ấy, chúng ta sẽ với mọi người trong nhà đọc 3 mẩu truyện về cảm động về thầy cô!

1. Mẩu chuyện thứ nhất: Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắngĐã 10 năm rồi em không gặp gỡ lại Thầy, cũng chừng ấy thời hạn em vẫn hằng mơ một ngày em được trở về thời thơ bé bỏng với bao kỷ niệm lưu luyến với thầy cô. Chiều ni em đi qua kahúc sông gặp mặt bạt ngàn hoa lau trắng, hầu hết bông vệ sinh trắng bời bời như nỗi nhớ của em về Thầy.

Bài học thứ nhất em học ở Thầy là bài bác giảng lịch sử vẻ vang về Đinh Tiên Hoàng - vị vua tài giỏi đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nới bắt đầu xây dựng hòa bình tự công ty của khu đất nước. Thầy sẽ kể rất tấp nập việc thời nhỏ, Đinh cỗ Lĩnh cùng chúng ta chăn trâu lấy bông lau có tác dụng cờ bày trận chiến đấu với trẻ em thôn khác, tiến công đâu thắng đó, toàn bộ đều thu phục tôn có tác dụng "chủ tướng", chéo cánh tay làm kiệu khênh và gắng hoa lau đi hai bên để rước như vua.

Hình hình ảnh những cành lau trắng đã có Thầy minh họa rất xúc cồn và trở thành dấu ấn không lúc nào phai nhạt vào em và những lứa học tập trò bọn chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng em biết bao bài học kinh nghiệm về kế hoạch sử, về tình yêu nước nhà và tinh thần kiên cường quật cường của dân tộc bản địa nhưng bao gồm một điều, Thầy chưa lúc nào kể về mình, về cuộc sống quân ngũ của Thầy. Thầy là yêu mến binh, Thầy về bên từ chiến trường và sẽ để lại khu vực ấy một cánh tay. Em nhớ mọi dòng chữ bởi phấn trắng Thầy viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, đột thấy cay cay sống mũi.

Hồi đó, món quà cơ mà em và chúng ta trong nhóm học sinh tốt Văn đã khuyến mãi Thầy nhân dịp 20-11 là một trong những bó hoa vệ sinh trắng. Thầy sẽ xúc động đến lặng người. Thầy cẩn trọng cắm "bó hoa quánh biệt" ấy của chúng em vào một trong những bình hoa được làm bằng cội tre ngà sống phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy quay trở lại nói với bọn chúng em giọng xúc động: hoa vệ sinh trắng kể Thầy ghi nhớ mẹ, nhớ những người đồng team cũ. Thầy kể, chữ thứ nhất hồi kia Thầy học tập là chữ 0.

Để thầy dễ nhớ, chị em Thầy nói nếu lúc con nhìn thấy nắng chiếu qua mái nhà đất của mình, thấy gần như chấm tròn, đó là chữ 0. Bên Thầy hồi kia lợp bằng tranh mây. Hầu hết gánh tranh mây mà thân phụ Thầy vẫn lặn lội đưa về từ trong rừng sâu, kiên nhẫn gánh mang đến mấy mon trời mới đủ có tác dụng mái nhà. Bạn thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy đó là mẹ Thầy. Những nhỏ số đầu tiên Thầy biết cũng từ bỏ mẹ. Học tập đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, phân chia cũng bằng những củ khoai, hồ hết phần tiến thưởng của người mẹ mỗi buổi chợ chiều mang lại chị và mấy đứa em.

*

Bài học có tác dụng người bà mẹ cũng dạy dỗ Thầy bằng những câu ca dao "Lá lành đùm lá rách", "Ăn xem nồi ngồi xem hướng", "Học nạp năng lượng học nói học tập gói học mở",... Chỉ đơn giản là phần lớn lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án nào ko kể cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương nhỏ hết mực. Mẩu truyện kể của Thầy cũng là một trong những bài học Thầy muốn dạy lại mang lại em, về tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ rằng em nhớ cùng kính trọng Thầy hơn bởi vì những điều thật đơn giản và giản dị như thế.Trong giấc mơ ngập white hoa lau, em thấy tuổi thơ bản thân trở về bình yên, vào trẻo. Em ghi nhớ Thầy nói là mỗi chủng loại hoa đều sở hữu một hồn cốt riêng, đều phải có những giá trị mà chưa tồn tại ai viết hết, nói hết.Giờ trên đây đứng trước triền sông không bến bờ hoa lau trắng - loài hoa giản dị đang trở thành ký ức thiêng liêng vào em lúc nhớ về Thầy, về bài bác học thứ nhất của Thầy. Trong trái tim em, hình ảnh của Thầy giống hệt như một ngọn núi với đa số tán cây đầy đủ chở bít cho em suốt ngày hè gắt, cũng là nơi không nguy hiểm em mong muốn trở về mỗi khi lòng mệt nhọc nhoài khu vực đất khách. Ngày đông đã về hun hút gió. Xung quanh triền sông hoa lau trắng lại bời bời vào gió. "Cây lau gồm một mức độ sống bền vững và diệu kỳ, cho dù gió mưa có quất từng nào thì hoa vẫn nở đúng mùa với vẫn trắng đến chênh chao. Con người rất cần được kiên trì hơn loài hoa vệ sinh ấy..." Thầy vẫn dạy em như thế. Đến hiện giờ em vẫn luôn luôn mang theo theo người hình hình ảnh của một màu sắc hoa - trắng sạch khiết như những tình cảm chiều chuộng của phần nhiều cô cậu học trò dành khuyến mãi thầy cô giáo.

2. Mẩu truyện thứ hai: Ân tình lắng đọngNgười ta nói ngày thu là mùa của tình yêu, là mùa tựu trường, là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết tiếp đề nghị những cầu mơ trên con phố với hầu hết hành trang bước vào đời. Trái thực, có vô số lý vì chưng để mỗi chúng ta đón ngóng thu về. Đó là niềm vui khi đón chiếc se lạnh của khu đất trời, ngửi thấy mùi hương hoa sữa thoáng phả vào trong gió. Ấy vậy cơ mà tôi lại thích ngày hè hơn mùa thu. Tôi yêu sự nắng nóng hè với hầu hết tiếng ve sầu kêu râm ran, rồi yêu ngày hè khi nhìn đầy đủ cánh hoa phượng nở đỏ tươi cả một góc sảnh trường, yêu mùa hè vì nó là quãng thời gian tươi tắn cùng chúng bạn. Và hơn vớ cả ngày hè làm tôi nhớ mang lại thầy.

Xem thêm: Phân Tích Và Bình Luận - Thế Giới Nói Về Việt Nam

Thầy tôi lúc đó đã ko kể 50 cơ mà trông thầy dường như đứng tuổi rộng với con số ấy. Cũng như những người thầy khác, thầy luôn ăn vận siêu giản dị, chỉ là chiếc áo sơ mi màu xanh với cái quần black đã theo thầy cùng năm mon trên bục giảng. Mái tóc thầy đã điểm bạc, dòng màu mà bầy học sinh cửa hàng chúng tôi rất thích. Lũ con gái từng nói với thầy rằng chúng thích color tóc thầy vày màu tóc thầy kiểu như với màu lớp bụi phấn. Chỉ vậy thôi cơ mà thầy cũng mỉm cười, này cũng là thú vui hạnh phúc, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Cơ mà điều cơ mà tôi nhớ mãi không quên đó là đôi đôi mắt của thầy. Đôi đôi mắt thầy sáng, chú ý vào đó, tôi cảm nhận được đó là một trong những con fan đã buộc phải trải trải qua không ít sương gió của của cuộc đời. Nhưng đôi mắt ấy lại luôn nhìn công ty chúng tôi đầy trìu mến đầy yêu thương, mẫu nhìn êm ấm và luôn làm cho một niềm tin lớn với những người đối diện.

*

Buổi đầu bước chân vào lớp 1, ngày thứ nhất đến lớp hầu như thứ vẫn còn đấy quá không quen với một thằng nhỏ xíu như tôi lúc ngày hôm qua vẫn còn đó mè nheo bà mẹ mua cho chiếc ô tô điều khiển và tinh chỉnh chạy bin như mấy đứa con trẻ trong xóm. Trái thật khi ta rời khỏi ngôi bên thân yêu để bước ra cái nhân loại xung quanh, ta new cảm thấy mình thật nhỏ dại bé biết bao. Tôi còn nhớ như in chiếc lúc buộc phải xa vòng tay người mẹ để bước vào lớp học.

- Nam, vào lớp cùng các bạn đi con. Con nhìn các bạn kìa, tất cả ai cứ bám lấy mẹ thế này không? - mẹ nói.- Không. Con không muốn đến lớp đâu. Bà mẹ cho con về! - Tôi hét lên như thể quên đi địa chỉ một người con lúc này với mẹ. Cứ thế, tôi mang kệ những cái nhìn không quen khó hiểu của các bạn trong lớp và chiếc nhìn giận dữ từ mẹ, tôi cứ đinh ninh rằng cứ ráng này bà mẹ sẽ bỏ cuộc và gửi tôi về nhà. Tôi cứ hét lên ”Con ao ước về”, chân tay vùng vằng ngồi trệt xuống đất để triển khai mẹ khó xử. Và đúng khi đó, một người đàn ông sẽ trạc tuổi cách đến, ngồi xuống cạnh tôi ôn tồn nói:- Em là học viên mới hả? Đứng lên rồi vào lớp với thầy 5 phút thôi. Tiếp đến nếu em không say mê thì em rất có thể đi về với mẹ. Được không? Tôi quan sát trân trối một hồi dứt lại ngước lên nhìn mẹ. Người mẹ mỉm cười cợt gập đầu đòng ý. Thầy đỡ tôi vùng lên và lấn sân vào lớp, cứ thế, tôi khép nép rụt rè đi sau sống lưng mẹ tiến vào lớp học. Vào lớp, thầy đưa đến tôi một quyển sách màu vàng hết sức đẹp, đó là quyển sách giờ đồng hồ Việt mà sau đây tôi biết. Lật từng trang sách, tôi như phi vào một thế giới khác với cuộc sống đời thường nơi đây. Một nắm giới tràn trề sắc color cổ tích đủ để triển khai cho trọng tâm trí của một thằng tinh ma 6 tuổi vui sướng lạ lùng. Thầy nói về sau tôi sẽ được học đến các điều hay như là thế, được ngắm nhìn và cảm nhận những cái đẹp của thế giới xung quanh cùng sẽ theo thông tin được biết những điều thần kì của cuộc đời. Rồi thầy đưa góc nhìn ra xa, thanh thanh nói:

- Em tất cả nhìn thấy hồ hết cánh chim kia không? Những nhỏ chim ấy cũng rất được sinh ra từ đông đảo quả trứng, được chim bà mẹ ấp ủ quan tâm ngày đêm, nhằm rồi xa chim người mẹ nên lúc này mới tất cả thể biến thành những cánh chim bay đến các vùng đất mới, những khoảng chừng trời cao rộng. Em cũng vậy, chỉ khi em biết xa vòng tay của chị em để bước đi ra cố kỉnh giới, em mới có thể bay cao cùng xa tựa như các cánh chim kia. Hoàn toàn có thể em vẫn chưa biết hết phần nhiều gì thầy vừa nói nhưng thầy tin thời gian sẽ trả lời tất cả, em ạ. Năm phút ngắn ngủi sẽ trôi qua. Thầy hỏi: ”Thế nào, giờ phái nam còn ước ao về với người mẹ không?”. Tôi không trả lời, chỉ biết cúi gầm mặt xuống ngượng nghịu như thể mình vừa làm điều gì tất cả lỗi cùng với mẹ. Thầy mỉm cười, người mẹ cũng vậy, có lẽ họ đã hiểu đúng bản chất tôi ý muốn ở lại đây, sinh sống lại lớp học tập này biết chừng nào sẽ được thầy mang đến cho tôi biết bao điều diệu huyền kia, các điều mà ngôi nhà nhỏ tuổi bé của tôi không khi nào có thể mang đến tôi biết. Đó là buổi trước tiên đến lớp cơ mà tôi không bao giờ quên hay chính xác hơn là tôi cần yếu nào quên được chiếc ngày ấy, loại ngày mà Thượng Đế đã mang đến cho tôi một tín đồ thầy, người phụ vương đã dìu dắt mang lại tôi những cách đi trước tiên khi bước vào đời.

Thời gian cứ thế trôi qua, đúng như những gì tôi mong muốn đợi, thầy dạy dỗ tôi cho tôi biết bao điều mới lạ. Làm thế nào tôi có thể quên đều buổi sống thầy hát cho cả lớp nghe, giọng thầy ấm cúng đầy ắp gần như yêu thương. Rồi khi thầy đứng ra phân giải mấy đứa trong lớp tấn công nhau, thời gian đó thầy không giống hẳn, sự nghiêm nghị và hoàn thành khoát của thầy làm cho những mâu thuẫn bỗng chốc trở thành bài học kinh nghiệm quý báu về đối nhân xử núm trong đời. Nhưng với tôi, thầy đẹp tuyệt vời nhất khi giảng bài, với hình hình ảnh của một bạn chèo đò đề xuất mẫn, thầy mang về cho chúng tôi con thuyền trở đầy những học thức mới lạ. Ôi! dòng dáng tín đồ cao cao, một tay cố kỉnh quyển sách, một tay gắng phấn viết từng chữ từng chữ ngay ngắn thẳng sản phẩm trên bảng sao mà giản dị và đơn giản và thiêng liêng cho thế. Mọi tháng ngày tươi đẹp ấy cứ vắt trôi đi trong đôi mắt trong veo của cậu học tập trò nhỏ.

Nhưng tôi chỉ được học thầy đến khi xong lớp 3, sau đó, vày lý do mái ấm gia đình nên gia đình tôi cần chuyển về một huyện nhỏ dại ở Hà Nội. Tôi buồn và lưu giữ lắm hầu như giờ giảng của thầy, góc nhìn và lời khen khi tôi đã có được thành tích cao trong học tập tập. Giờ đồng hồ đây, tôi đang trở thành một sv năm đầu tiên của trường Đại học tập sư phạm Hà Nội. Tôi to và trưởng thành và cứng cáp hơn cực kỳ nhiều. Cùng hôm nay, tôi hy vọng quay trở về thăm lại ngôi trường cũ, về bên với cái nơi cơ mà tôi bắt dầu phần đông bước tiên phong tiên. Bắt xe về Thái Bình, tôi ngay tức khắc chạy trực tiếp tới ngôi ngôi trường cũ. Niềm vui sướng rộn ràng của đứa con trở về không thành thì tôi nhận được một cái tin như sét đánh ngang tai... Thầy đang mất. Thầy mất đã có được một mon vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Trời đất như sụp đổ bên dưới chân, tôi khuỵu xuống. Rất nhiều giọt nước mắt xót xa và ân hận từ từ lăn trên đụn má. Tôi hận chính phiên bản thân mình tại sao suốt ngần ấy năm không về thăm thầy lấy một lần, ko viết cho thầy một lá thư để rồi lúc này tất cả vẫn quá muộn màng, hầu như kỉ niệm đẹp mắt của tình thầy trò đang trôi vào dĩ vãng, thầy sẽ trở về với mèo bụi. Bé đã về rồi thầy ơi, ngôi ngôi trường xưa vẫn thế, vẫn lớp học kia, vẫn bộ bàn ghế ấy tuy nhiên thầy đâu rồi? bỗng một cơn gió phảng phất qua, tôi lưu giữ lại lời thầy nói:- mỗi lúc em cảm xúc buồn, hãy gởi lòng mình vào gió. Với gió sẽ mang đều tâm sự của em đi xa.

Tôi đứng dậy, nhận thấy cơn gió có tác dụng xào xạc lá rụng mọi sân trường, làm cho tôi cứ ngờ thầy vẫn tồn tại đây. Gió ơi, xin chớ phảng phất địa điểm này, hãy cất cánh đi thiệt xa cùng nếu gió gặp gỡ thầy nghỉ ngơi phương xa ấy thì hãy cho ta gởi lời ân tình: ”Thầy ơi, bé nhớ thầy những lắm”.

3. Mẩu chuyện thứ 3: bài học làm bạn từ gia sư dạy SửSau ba năm tôi mới có dịp quay trở lại trường cũ. Rất nhiều thứ không biến hóa nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, và các chiếc ghế đá vẫn làm việc đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi ghi nhớ lại mọi kỷ niệm thời cắp sách. Giờ đồng hồ trống trường sẽ điểm, giờ đồng hồ ra nghịch đến.Tôi ghi nhớ lại bóng hình của cô từ vào lớp, vẫn dáng hình ngày xưa khi gieo mầm nhỏ chữ cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy mang đến lớp, vẫn chống chèo những phi thuyền mơ ước của những cậu học trò bé dại chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng cô thanh thanh phân tích cho học sinh công ty chúng tôi những sự kiện lịch sử vẻ vang đáng nhớ, những thành công vang dội của quân ta khắp những chiến trường. Chốc chốc cô chấm dứt giảng và nhìn đám học trò sẽ tròn mắt suy ngẫm. Thiết yếu cô cũng ko thể phân biệt được phần nhiều thế hệ học tập trò này còn nhớ mãi công ơn của cô tự ngày nào.

*

Cô về ngôi trường tôi từ lúc trường chỉ gồm mái lá đơn sơ. Ngày mưa cũng tương tự ngày nắng và nóng cô vẫn đạp cái xe Thống duy nhất đã bạc mầu đến lớp. Gồm lần hồ hết hôm trời mưa và bão rất to nhưng cô vẫn gắng đạp hơn chục cây số tới trường vì sợ học sinh phải chờ. Tất cả khi nước ngập quá bánh xe cơ mà cô vẫn bước tiếp, đến lớp thì cả thầy cả trò phần đa ướt hết. Phòng học tập dột nát quan yếu theo học. Rất nhiều khi mưa gió bởi vậy cô lại lưu giữ về vùng quê Bình Lục, nơi người ta vẫn "cưỡi trâu đi họp huyện" cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho chúng tôi nghe tương đối nhiều về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những tất cả nghị lực phi thường.Giờ đây khi gần như thứ vẫn được vậy mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là 1 giáo viên dạy sử cần tính cô hết sức nghiêm khắc. Cô luôn luôn dạy chúng tôi phải biết tự cố gắng vươn lên. Cô hay bảo, lịch sử là cái gốc rễ của một đất nước dân tộc, khi các em phát âm sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông phụ vương ta, biết nhưng học hỏi, biết cơ mà phát huy những truyền thống lịch sử quý báu đó. Theo lời dạy dỗ đó, mỗi cố gắng hệ học sinh cửa hàng chúng tôi đều nỗ lực trở thành một học viên ngoan trong đôi mắt cô.Đã 27 năm trôi qua cùng với bao rứa hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này nhưng lại hình nhẵn cô từng ngày lên lớp thì vẫn vậy. Các học trò đầu tiên của cô hiện nay đã đầu hai thứ tóc cũng không sao quên được đông đảo lời dạy, những kiến thức và kỹ năng mà cô đang truyền đạt. Cô luôn luôn dạy cách làm thế nào để hiểu và nhớ về một sự kiện lịch sử hào hùng lâu nhất. "Chỉ khi các em nắm rõ nguyên nhân vì sao và giải thích được phần lớn sự kiện, đông đảo mối ràng buộc đó thì em mới có thể làm giỏi một bài xích lịch sử".Tôi còn nhớ lưu niệm về cô khi còn đang học phổ thông. Là một học sinh chuyên văn yêu cầu tôi siêu thích rất nhiều môn làng hội, đặc biệt là tìm đọc những kiến thức và kỹ năng lịch sử. Lúc còn học ngơi nghỉ trung học cơ sở tôi đã làm được nghe những tin tức về cô với phương thức dạy hay, là một trong những giáo viên xuất sắc ở trường. Cùng khi theo học tập cô tôi thực thụ bị thuyết phục do cách đào tạo và giảng dạy ân yêu cầu và chu đáo.Trong rất nhiều giờ giảng, cô thừa nhận mạnh tới các sự kiện chủ quản nhất, bao gồm tính quyết định đến giai đoạn lịch sử hào hùng đang nghiên cứu. Cô thường xuyên dặn chúng tôi: "muốn học tập được lịch sử vẻ vang thì nên biết hệ thống loài kiến thức, cầm gọn sự việc lại rồi thực thi thật nhỏ tuổi ra. Vậy nên vừa nhớ thọ lại vẫn tồn tại ý". Theo lời răn dạy của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ ràng những vấn đề lịch sử vẻ vang và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài bác kiểm tra.Nguồn tham khảo: Toplist.vn