Mặc thiếu gia anh đã bị bắt

Căn bản không suy xét cơ thể của phiên bản thân chút nào.Mộ Thiển cảm giác hơi khó chịu, nằm trên nệm vẫn thấy choáng váng.Nhưng quan sát bóng sườn lưng của mang Cảnh Thâm quay lại với cô, cô biết người bọn ông đó trong tâm địa nhất định cảm giác không thoải mái.Cô ấy ko thể vùng lên vì sợ dịch chuyển quá nhiều sẽ gây nên nôn mửa phải cô ấy chỉ di chuyển cơ thể xung quanh cùng vươn tay ra cố lấy tay của mặc Cảnh Thâm.Bởi vị Mặc Cảnh rạm đứng cách giường một chút, cô hơi nghiêng người ra bên ngoài để nỗ lực tay anh và tác dụng là vô tình vấp ngã xuống đất.“A!”Mộ Thiển hét lên và Mặc Cảnh thâm nám ngay lập tức phản ứng lại.Vừa xoay đầu lại đang thấy cô ngã thoát ra khỏi giường, anh liền lập cập nắm rước cánh tay cô rồi đem cô ôm vào trong lòng.“Cẩn thận!”Mặc Cảnh thâm bế chiêu tập Thiển ngồi xuống sinh sống mép giường để cô nhờ vào vai anh.Chỉ không cảnh giác một chút đã khiến cô lộn nhào đi rồi, tuy nhiên Mặc Cảnh thâm nám đỡ được nhưng hiện thời cô vẫn cảm thấy chóng mặt.“Đừng động, nhằm em phụ thuộc một lát!”Mộ Thiển nhắm đôi mắt lại và nói nhỏ.Câu nói kia của cô khiến cho Mặc Cảnh Thâm không đủ can đảm cử động, thậm chí còn còn không dám thở dạn dĩ mà chỉ im lặng bao bọc lấy cô.Một dịp lâu sau, chiêu mộ Thiển bắt đầu phản ứng lại tiếp nối mở mắt ra cười khổ: “Em ko sao, anh đừng cẩn thận quá, em là người chứ có phải tờ giấy hy vọng manh đâu.”Tâm trạng cô ấy xuất sắc lên một ít và cũng luôn luôn nhớ pha trò cười.“Cô bé xíu ngốc này, em đừng vì vậy nữa.Anh mong muốn em hoàn toàn có thể nghĩ cho bạn dạng thân em nhiều hơn. Triệu chứng mất ngủ gì chứ, sẽ luôn có phương pháp để chữa khỏi mang đến em.Mẹ em là thiếu công ty của Ẩn Tộc, bà ấy độc nhất vô nhị định sẽ sở hữu được cách, đọc không?” khoác Cảnh Thâm hoàn toàn tin rằng những người của Ẩn Tộc hoàn toàn có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của mộ Thiển.“Có thể, dĩ nhiên là gồm thể.”Mộ Thiển thanh thanh ôm eo mặc Cảnh rạm và dựa vào ngực anh, âm thầm lặng lẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim đểcảm dấn khí chất thân quen toát ra tự anh với mỉm cười mãn nguyện.“Chỉ cần anh ở đây là tốt rồi.”Tâm ý của cô ý ấy rất solo giản, chỉ cần phải có Mặc Cảnh Thâm ở chỗ này thì mọi sự việc đều có thể giải quyết, không cần tín đồ trong Ẩn Tộc cần ra tay.“Đừng nói nữa.”Chỉ buộc phải đề cập đến vấn đề này thì khoác Cảnh thâm nám thực sự lần chần phải thường xuyên nói chuyện với tuyển mộ Thiển như vậy nào.Anh chuyển tay lên vỗ dịu cô, cần sử dụng lòng bàn tay to trùm lên đầu cô rồi vuốt lên mái tóc black của cô: “Em vẫn còn trẻ, tuyến phố sau này vẫn còn đó dài.Còn anh cũng đã sớm xem nhẹ câu hỏi đó rồi.”Đúng vậy, tất cả Mộ Thiển là đang đủ rồi.Nửa cuộc đời anh, nhà họ Mặc đã tạo ra quá các áp lực khiến cho anh chỉ biết lao đầu vào công việc làm ăn, thậm chí là ngày nào cũng phải giám sát và đo lường và lập kế hoạch.Những ngày kia thật tẻ nhạt, khoác Cảnh Thâm đã trải qua đông đảo ngày tháng vô nghĩa.Cho đến lúc anh chạm mặt được tuyển mộ Thiển, những thứ đều đã biến đổi một cách nhanh chóng.Lúc đó anh mới biết cảm xúc này thật xinh xắn và đáng mơ ước biết bao nhiêu.Đau đớn và hạnh phúc.Vào lúc đó mang Cảnh Thâm new thực sự biết trong cả khi anh có khá nhiều tiền, là người giàu tốt nhất nước cùng có quyền lực tối cao tối cao thì cũng có thể có dùng để gia công gì đâu chứ?Có điều sự thỏa mãn nhu cầu về tinh thần có thể khiến trung ương hồn trở cần trống rỗng.Mà chính vì sự xuất hiện nay của tuyển mộ Thiển đã khiến anh đổi khác quá nhiều cũng đổi khác cả quan tâm đến trước đây của anh tạo cho anh biết được rằng bên trên đời này ngoài tiền tài và quyền lực thì vẫn còn thứ khác đẹp tươi hơn siêu nhiều.“Anh đừng nói nữa, để em yên tĩnh mà ôm anh một chút.”Mặc Cảnh Thâm không muốn Mộ Thiển nói bất cứ điều gì về tình hình điều trị bệnh tình của anh mà chiêu mộ Thiển cũng không hy vọng nghe thấy mang Cảnh thâm nói phần đa điều… vô nghĩa.Đúng vậy, mặc Cảnh rạm chỉ mong mỏi khuyên cô ấy rằng đừng cứu vớt anh và tất nhiên Mộ Thiển sẽ cảm thấy đa số lời kia thật vô nghĩa.Đã đề nghị trả giá không ít như vậy thì bài toán điều trị sao rất có thể dừng lại được.“Được, anh ko nói, không nói nữa.”Mặc Cảnh Thâm không nói thêm gì nữa còn chiêu tập Thiển chỉ phụ thuộc vòng tay anh, hai tín đồ cứ im lẽ như vậy này cho dù không nói gì tuy thế họ đều thấy thật hạnh phúc và đẹp đẽ.“Anh biết không sẽ bao lần em mơ rằng chúng ta luôn rất có thể ôm nhau như vậy này.Nhưng ước mong này cũng chỉ là sản phẩm công nghệ hư vô, em chỉ mong mỏi được lặng lẽ âm thầm cảm nhận cuộc sống thường ngày và cảm thấy lẫn nhau.”Mộ Thiển phụ thuộc người anh cùng nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoại trừ cửa sổ.Những bông tuyết lần lượt rơi trên cửa sổ và một tấm tuyết đã chất thành lô trên mép cửa sổ.Nhớ lại cuộc chạm mặt gỡ với mang Cảnh thâm nám vào ngày đông năm ngoái.Giữa họ vẫn xảy ra không hề ít chuyện và cô ấy đã chia ly với khoác Cảnh Thâm.Bây giờ nhớ lại thật nhức xót nhưng đó cũng là 1 kỷ niệm cạnh tranh quên.“Bây giờ ko phải cũng tương tự vậy sao? Nhưng hiện nay chúng ta hết sức tốt.”Mặc Cảnh thâm đáp lại một tiếng.Giọng nói dịu dàng êm ả hơn khi nào hết với nó trong khi đem mang lại cho mộ Thiển sự nữ tính đã tích trữ trong vài ba thập kỷ qua.“Đúng vậy, hiện giờ rất tốt nhưng gồm thể… được bao lâu chứ?”Mộ Thiển mím môi, hai tay cố kỉnh chặt vào xống áo của anh: “Thâm à, em sợ, em khôn xiết sợ.Em sợ một ngày nào đó anh sẽ không thể ở kề bên em.Anh bao gồm biết cảm giác đó như thế nào không? Em thực sự khôn cùng sợ.”Mộ Thiển ngạc nhiên rằng mình đang yêu một bạn sâu đậm mang đến vậy.Thứ tình cảm ấy nhiệt độ huyết nhưng lại cũng làm cho những người ta nên đau khổ.“Ngốc ạ.”Trái tim khoác Cảnh Thâm đùng một cái đau nhói, mỗi lời nói của cô phần lớn chạm mang đến trái tim anh ấy khiến cho anh thấy khó chịu.Giống như bị một bàn tay cố lấy khiến cho anh ấy ko thở được.Trái tim nhẹ nhàng run lên rồi thắt lại, nỗi nhức lan cho lục che ngũ tạng thậm chí là từng lỗ chân lông đều thấy đau.“Đừng nghĩ những nữa.Anh đã cho người đi tìm chị em của em rồi, tin là ko bao thọ nữa đã có hiệu quả thôi.Tới thời gian đó em sẽ không sao hết, chớ sợ nữa.”Mặc Cảnh Thâm yên ủi Mộ Thiển.Nhưng trong trái tim vẫn thấy lo lắng, lo rằng sẽ không kiếm được Thượng quan liêu Uyển Nhi.Trong trong thời gian qua đã tất cả vô số fan đã tìm kiếm hành tung của Thượng quan tiền Uyển Nhi nhưng ở đầu cuối vẫn không có bất kì ai tìm thấy bà ta.Có thể nói là vẫn ra đi không vệt vết.Nếu như bà ta không xuất hiện thì e rằng với năng lượng của chính anh ấy cũng ko có công dụng gì nhiều.Đây là điều mà mặc Cảnh Thâm lo ngại nhất.“Em ước ao về nhà.”Mộ Thiển đùng một phát nói. “Trở về đồ vật gi chứ? hiện giờ em vẫn còn đó rất yếu bắt buộc phải sinh sống lại viện.Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, nghe lời biết chưa nhỉ? Từ nay trở đi anh sẽ luôn luôn ở lân cận em, sẽ không còn để em phải đơn độc nữa.”Bản thân anh xót xa cho thiết yếu người thiếu nữ của mình.Ngay cả lúc từ quăng quật mọi lắp thêm thì anh ấy cũng trở thành không khi nào bỏ tuyển mộ Thiển.“Không, em ước ao về nhà.”Mộ Thiển đang hành động như một đứa trẻ con nhưng trong cả khi cô tất cả làm nũng thì tiếng nói của cô ấy vẫn rất yếu ớt, điều này thực sự khiến cho Mặc Cảnh thâm nám lo lắng.“Sao càng lớn càng ngang bướng như vậy, em ko nghe lời anh nói sao?”Anh cúi tín đồ nhìn chằm chằm cô rồi vươn tay ra véo vào mũi cô: “Còn ko nghe lời nữa, đợi em khỏe mạnh rồi đừng trách anh vạc em.”Cái gọi là ‘trừng phạt’ trong thâm tâm hai người ví dụ hiểu là bao gồm ý gì.Mộ Thiển mỉm cười: “Này, trong đầu anh sẽ nghĩ gì vậy? Đàn ông quả nhiên hầu hết là người dân có “đức hạnh”.”“Ai nói vậy?”Mặc Cảnh Thâm mau chóng phản bác: “Những người đàn ông khác thì anh đo đắn nhưng trong tâm địa anh chỉ bao gồm em.”“Vâng, chỉ có em.Anh sẽ khao khát khung người em đúng không?”“Vậy thì sao? Anh chỉ khao khát có mình em thôi.”Anh ôm siết lấy Mộ Thiển cằm phụ thuộc đầu cô rồi thở dài: “Thiển à, em duy nhất định đề xuất mau khỏe khoắn lại.Nghiên Nghiên với Tiểu Bảo cũng đã mười tuổi rồi, sắp yêu cầu vật lộn với việc học nặng nài nỉ rồi, chúng cần em mau trở về nhà để phía dẫn những con làm bài bác tập.Trong thời gian em vắng nhà hai đứa trẻ ngày càng không nghe lời rồi.”.