Em nhận được một món quà bất ngờ

*

*
*

*

*

Bài tập / bài đang bắt buộc trả lời

cấp học Đại học cung cấp 3 (Trung học phổ thông) - Lớp 12 - Lớp 11 - Lớp 10 cấp cho 2 (Trung học tập cơ sở) - Lớp 9 - Lớp 8 - Lớp 7 - Lớp 6 cấp 1 (Tiểu học) - Lớp 5 - Lớp 4 - Lớp 3 - Lớp 2 - Lớp 1 trình độ chuyên môn khác Môn họcÂm nhạcMỹ thuậtToán họcVật lýHóa họcNgữ vănTiếng ViệtTiếng AnhĐạo đứcKhoa họcLịch sửĐịa lýSinh họcTin họcLập trìnhCông nghệThể dụcGiáo dục Công dânGiáo dục Quốc chống - An ninhNgoại ngữ khácXác suất thống kêTài chính tiền tệKhác
*

Thật khó khăn quên buổi sớm mai hôm đó! Mở đôi mắt choàng tỉnh giấc dậy, tôi thấy trời tương đối se se, cái lạnh lẽo của mùa đông đến muộn, phất phơ thêm mấy phân tử mưa phùn. Trong thâm tâm một cô nhỏ bé vô tư 14 tuổi lúc này có gì khang khác! Liệu có phải là dư âm của sinh nhật hôm trước vẫn còn chăng? vẫn cấp vã phủ lên mình bộ thiết bị đồng phục cùng với áo sơ ngươi trắng bà mẹ giặt tinh tươm và quần âu tím than, gồm khác chăng chỉ là từ bây giờ tôi thấy lòng là lạ! kỳ lạ mà không hiểu vì sao lai thế. Mài miệt theo gần như dòng suy nghĩ tự dịp nào bước đi tôi đang đặt vào lớp 8A đon đả và dừng lại bên loại bàn thân thuộc.

Bạn đang xem: Em nhận được một món quà bất ngờ

Bất giác, tôi chợt phân biệt có một mảnh giấy nhỏ tuổi cài sẵn bên trên khe bàn trường đoản cú bao giờ. Tò mò, tôi mở mảnh giấy ra, đọc hối hả như tìm tìm ra quyển truyện tranh yêu thích, bỏ quên rằng nó hoàn toàn có thể là dành cho những người khác (thật may chính xác là dành mang đến tôi!). đa số dòng chữ quen thuộc quen, nắn nót tuy nhiên cũng vẫn đủ để thừa nhận ra đấy là chữ bé trai: “Lát nữa bạn ra phía bên ngoài cổng ngôi trường nhé!”. Tôi phân biệt đó là nét chữ thằng bạn ngồi dãy bàn bên kia. Cậu ta chẳng đa số đẹp trai, học tốt nhất lớp và lại còn kiêu kì nữa. Bởi vì điều này mà chẳng mấy khi tôi rỉ tai gì cùng với “hắn”. “Chuyện gì núm nhỉ? Chịu, chẳng đoán ra. Mà đoán làm cho gi mang lại mệt, cứ ra là biết thôi mà” - tôi tự nhủ. Trường hợp hôm đó tôi chỉ coi đây là một trò chơi của lũ chúng ta nghịch ngợm thì gồm lẽ bây chừ không ngồi đây, cầm cố trong tay cái cặp xanh thiên thanh và nhận ra nhiều điều quý hiếm về tình bạn, nhất là tình bạn giữa tôi cùng người bạn ấy như thời gian này.

Ngày hôm đó quả thật bất ngờ, vừa bước ra khỏi cổng ngôi trường tôi cảm thấy hình như có ai đó kéo tôi về một bên cánh cổng với giúi vào tay tôi một hộp quà nhỏ tuổi xinh xinh được cột nơ thật đẹp. Vội vàng vã nhìn lên trong giây phút tôi cũng đủ nhận biết khuôn mặt sẽ ửng đỏ như trái cà chua của các bạn nhỏ ấy. Cậu ta thêm bắp nói với tôi đây là món tiến thưởng sinh nhật muộn dành riêng cho tôi. Tôi chưa kịp hiểu hết hầu hết chuyện thì cậu ấy lại nhanh chóng… đổi thay mất bất thần như thời gian xuất hiện!

Tôi đứng lặng yên trong cái ồn ào của cổng trường trong giờ tan học. Không hẳn lần trước tiên nhận quà tuy thế tôi thấy nghèn nghẹn vào cổ họng bởi vì 13 sinh nhật qua chưa một ai “chuộc lỗi” cùng với tôi như vậy. Tôi không bao giở dám suy nghĩ “gã” tự phụ ngạo mạn này lại có thì giờ nhằm tâm đến những người bao quanh nhất lại là một trong con bé bỏng cũng lãnh đạm không yếu gì “hắn” là tôi! chúng ta ấy có tác dụng tôi thật sự ngạc nhiên. Tôi cẩn thận mở gói vàng ra, đó là 1 chiếc cặp tóc thiệt xinh xắn. Tôi mỉm cười. Bên cạnh những lời chúc tụng vẫn đúng chiếc giọng điệu ko lẫn đi đâu được của một kẻ “vẫn - như - rất nhiều - ngày”: “Mình nghĩ về nó đang đẹp hơn chiếc cặp cậu đang cần sử dụng đấy!” mà lại thật kỳ lạ tôi đã không hề nổi giận, ngược lại tôi phân biệt đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia là fan bạn tuyệt vời mà tôi xưa nay không dấn ra, một người cũng rất biết suy xét người khác;

Kể lại việc em cảm nhận một món quà bất ngờ trong ngày sinh nhật. Chính vấn đề này đã làm tôi thiệt sự xúc đụng và chuyển đổi cách đánh giá về bé người. Thiết yếu điều nhỏ nhoi tưởng như vô tình ấy nhắc cho tôi điều tôi sợ nhất nhưng lại đang phạm yêu cầu đó là lối sống thờ ơ. Tôi chợt nhận biết tôi đã đòi hỏi quá những ở người khác trong lúc chính tôi không làm cho được gì mang đến họ, dù chỉ là một cái ôm cổ ba, một chiều nhổ tóc sâu đến mẹ, hay bỏ quên nở một nụ cười với con bạn cùng bàn... Có một người đang vậy đổi, còn tôi, tôi cũng đề xuất làm điều nào đó để không phải gặp mặt lại tôi của ngày xưa - tôi tự nhủ.

Xem thêm: Bán Miếng Lót Giày Tăng Chiều Cao Hcm, Lót Giày Tăng Chiều Cao

Từ kia tôi cùng “kẻ ngạo mạn” ấy trở thành chúng ta thân, loại cặp xanh thiên thanh ngày nào tôi vẫn lưu lại như một bảo bối về một tình đồng bọn thiết bắt đầu chẳng giống như ai.

Đôi khi những người dân cạnh ta mang lại cho ta những thay đổi lớn nhưng mà trước đó ta không còn ngờ tới. Có những điều bình thường lắm cơ mà ta băn khoăn đó là trang bị báu. Cùng không phải ai cũng nhận ra ngày hôm qua mình đã làm lơ điều gì. Nhận thấy không phải đặt ngồi tiếc mà phân biệt để biết mình đang được sống một cuộc sống với biết bao điều kì diệu.